Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn áo khoác trên người Kỷ Trường An một cái, đã mặc áo lông chồn, còn lạnh?
“Đưa tay tới đây!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An vui mừng trong lòng, ngoan ngoãn đưa bàn tay tới.
Tống Đoàn Viên xem mạch.
Kỷ Trường An sửng sốt, không phải đưa bao tay cho hắn, mà là bắt mạch sao?
“Vết thương lần trước đã tốt, không có gì trở ngại, còn sợ lạnh như vậy là do thể chất quá kém, đừng chỉ lo làm buôn bán, đọc sách, không có việc gì cũng nên luyện tập võ công một chút, ta thấy vị Thẩm dũng sĩ kia biết võ công, ngươi có thể học hắn một chút, ngoại trừ cường thân kiện thể, nếu gặp phải nguy hiểm cũng có thể bảo mệnh!”
Ít nhất sẽ không giống kiếp trước , bị người ta đâm ngã ngựa, bị xe cưới đè chết!
Kỷ Trường An ngước mắt, nữ nhân này ghét bỏ thân mình hắn yếu ớt sao?
Kỷ Trường An lạnh mặt, rút tay về.
“Ngươi đừng không thích nghe, thuốc đắng dã tật sự thật mất lòng, ta là thiệt tình vì tốt cho ngươi!” Tống Đoàn Viên cảm thấy chính mình giống một người mẹ già dạy con.
“Đã biết!” Kỷ Trường An bất đắc dĩ nói, sợ Tống Đoàn Viên tiếp tục lải nhải.
Trên mặt Tống Đoàn Viên rốt cuộc cũng có tươi cười, nụ cười làm cho mặt mày đều cong cong lên.
Kỷ Trường An nhìn chiếc cằm thon gầy của nữ nhân: “Nửa năm nay ngươi tựa hồ gầy đi không ít!”
Tống Đoàn Viên sờ sờ khuôn mặt nhỏ của chính mình, không nhịn được cười nói: “Đúng vậy, tuổi lớn, quá béo đối với thân thể không tốt!”
Kỷ Trường An nháy mắt có chút nín thở, hắn là muốn khen Tống Đoàn Viên đã trở nên xinh đẹp, vì sao lại nói đến vấn đề lớn tuổi?
Kỷ Trường An không nói nữa, nhấc màn che lên nhìn ra bên ngoài.
Tống Đoàn Viên thấy hắn nhìn phong cảnh, nghĩ rốt cuộc cũng không cần phải nói mấy lời ứng phó hắn, cũng liền híp mắt thiu thiu.
Ngồi xe ngủ là tốt nhất, ngủ một giấc dậy đã tới nơi.
Tống Đoàn Viên cúi đầu, đầu theo xe ngựa đong đưa, vài lần thiếu chút nữa đánh vào trên vách bên cạnh của xe.
Kỷ Trường An ngoái đầu nhìn bộ dáng nữ nhân mơ màng sắp ngủ, do dự một chút, lén lút dịch tới đối diện, ngồi xuống bên cạnh Tống Đoàn Viên.
Khi đầu Tống Đoàn Viên lại lay động sang hai bên, Kỷ Trường An liền rướn bả vai lên, vừa lúc tiếp được đầu nữ nhân.
Tống Đoàn Viên ngủ đến mơ mơ màng màng, rốt cuộc tìm được địa phương để dựa vào, nàng càng ngủ thêm trầm.
Kỷ Trường An banh thẳng thân mình, rũ mắt, nhìn dung nhan nữ nhân đang ngủ, khóe môi không ngừng mở rộng lại mở rộng, cuối cùng không nhịn được cười rộ lên.
Hắn chưa từng cảm thấy phong cảnh trên đường này lại đẹp như vậy, hắn hy vọng con đường này càng dài càng tốt!
Có lẽ là bả vai người nọ quá thoải mái, Tống Đoàn Viên vừa cảm giác liền ngủ tới giữa trưa, chờ đến khi mở mắt ra, mới phát hiện chính mình thế nhưng đang dựa vào trên người Kỷ Trường An, mà xe ngựa không biết từ khi nào đã sớm ngừng lại.
Tống Đoàn Viên đứng dậy, không nhịn được lau lau khóe miệng, vẫn tốt, vẫn tốt, hôm nay không có chảy nước miếng, nhưng……
Tống Đoàn Viên lia mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, người này không phải ngồi ở đối diện sao? Từ khi nào đã chạy đến ngồi bên cạnh nàng? Tình tiết dựa vào trên vai ngủ như vậy, chính là cốt truyện nàng thích nhất trong mấy bộ phim thanh xuân, đáng tiếc ngủ quá say, không có cảm nhận được cảm giác trái tim nhảy thình thịch ái muội.
Kỷ Trường An hoạt động cánh tay một chút, sắc mặt có chút đỏ lên, vừa định nói gì đó, liền nghe thấy Đại Sơn ở bên ngoài hô: “Công tử, đã về đến nhà!”
Kỷ Trường An vội vàng khom người đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên cũng thu thập hành lý một chút ra khỏi xe ngựa.
Chờ Tống Đoàn Viên đi ra ngoài xe ngựa , Kỷ Trường An đã trở về Kỷ gia.
“Tống đại nương, công tử bảo ta hỏi ngươi, ngươi sẽ về toà nhà bên cạnh hay về Tống gia thôn?” Đại Sơn tiến lên hỏi, “Nếu về Tống gia thôn, thì ta đưa ngươi trở về!”