Tống Đoàn Viên sửng sốt, chạy nhanh vào cửa.
Lúc này trong đại đường, Tống Phúc Quý đang đầy mặt khó xử.
Dược nhân trung hoàng trong miệng của người này hắn cũng chưa nghe nói qua, làm như thế nào?
“Vị lão gia này, chúng ta thật sự không biết nhân trung hoàng là gì!” Tống Phúc Quý bất đắc dĩ nói.
Đàm chưởng quầy nhíu mày, Kỷ Trường An hẳn là sẽ không lừa hắn mới đúng, hắn đã vào Tống gia thôn này hỏi thăm một lần, chỉ có một cái dược phường này, chẳng lẽ còn có người bào chế dược khác?
“Tống gia thôn này thật sự chỉ có một nhà các ngươi bào chế dược sao?” Đàm chưởng quầy hỏi.
Tống Phúc Quý vội vàng gật đầu: “Thôn chúng ta chỉ to bằng bàn tay, cũng chỉ có mấy chục hộ, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cuối cùng, đích xác không lừa ngươi!”
Đàm chưởng quầy lắc đầu, đang muốn hỏi lại, đột nhiên liền nghe ngoài cửa có người nói: “Nhân trung hoàng, ta có biết!”
Đàm chưởng quầy sửng sốt, chạy nhanh ngẩng đầu lên, liền thấy một nữ tử hai ba mươi tuổi tiến vào, trên người mặc một chiếc áo bông, quần màu đen, búi tóc, cài một cây trâm bạc, ý cười ngâm ngâm nhìn hắn.
“Vị nương tử này biết nhân trung hoàng?” Đàm chưởng quầy vội vàng hỏi.
Tống Đoàn Viên gật đầu: “Biết, chỉ là thứ kia có chút ghê tởm, không biết Đàm chưởng quầy muốn thứ kia làm gì?
Nhân trung hoàng là một loại dược, nguyên vật liệu mấu chốt là cam thảo, khi gia công nhân trung hoàng, nghiền cam thảo thành bột, bỏ vào trong thùng trúc, bịt kín, sau đó lại bỏ vào trong hầm cầu (nhà xí) ủ, tiếp đến trải qua một loạt các thao tác bào chế ra tới. Nhân trung hoàng có thể giải nhiệt khử độc, cũng có thể trị rối loạn tiêu hóa, ở cổ đại thường dùng để trị liệu ôn dịch, nhưng quá trình chế tác có chút ghê tởm.
Đàm chưởng quầy do dự một chút nói: “Tác dụng của cái này, tiểu nương tử không cần biết, ta chỉ muốn biết, tiểu nương tử có khả năng làm được nhân trung hoàng hay không? Giá cả có thể thương lượng!”
Tống Đoàn Viên thấy hắn thần bí như thế, cũng không hề hỏi nhiều, loại sự tình cần bảo mật này vẫn nên biết càng ít càng tốt.
“Ngươi có thể trả bao nhiêu?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Đàm chưởng quầy lập tức nói: “Một cân 300 văn!”
Tống Đoàn Viên nhướn mày, đích xác giá cả không tồi.
Viễn chí gì đó, đắt nhất cũng chỉ mấy chục văn, nguyên vật liệu làm nhân trung hoàng là cỏ khô, chỉ là quá trình làm khá ghê tởm, giá cả đích xác không tồi.
“Cần bao nhiêu?” Tống Đoàn Viên lại hỏi.
“5000 cân!” Đàm chưởng quầy nói.
Con số này của Đàm chưởng quầy, dọa Tống Đoàn Viên sợ nhảy dựng.
Muốn nhiều như vậy?
Tống Phúc Quý cũng sửng sốt, 5000 cân còn không phải là 1500 lượng bạc sao? Phát tài!
Tống Phúc Quý mắt trông mong mà nhìn Tống Đoàn Viên, hy vọng Tống Đoàn Viên có thể đáp ứng.
Tống Phúc Quý tuy rằng không biết nhân trung hoàng là cái gì, nhưng thấy Tống Đoàn Viên biết, liền cảm thấy không có bao khó xử.
Tống Đoàn Viên do dự một chút nói: “Ta trước thương lượng cùng bọn nhỏ của ta một chút!”
Tống Phúc Quý vội nói: “Nương, con đáp ứng!”
Tống Song Hỉ cũng nói: “Nương, con cũng đáp ứng!”
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ mà nhìn hai đứa nhỏ ngốc, hai người cũng không biết nhân trung hoàng là cái gì, đã đáp ứng!
Tống Đoàn Viên kéo Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ đến một bên, giải thích nhân trung hoàng là vật gì.
Vừa nghe là dùng phân người ngâm, Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ trong nháy mắt cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng ngẫm lại 1500 lượng bạc, gia đình bình thường có thể sống mấy đời, lập tức lại gật đầu nói: “Nương, chúng con làm, đều là tiền, không sợ dơ!”
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, cũng liền tùy Tống Phúc Quý, rốt cuộc nếu muốn kiếm tiền, nơi nào còn lo lắng dơ và mệt!