“Tống Tiếu Tiếu, có phải cháu nhờ phu tử thêu, tới lừa gạt chúng ta hay không?” Tống Song Hỉ không nhịn được hỏi.
Tống Tiếu Tiếu vội vàng xua tay: “Không phải, phu tử chỉ vẽ cho cháu, còn lại đều là chính cháu thêu!”
Tống Song Hỉ vuốt ve, trong mắt tràn ngập hâm mộ.
Tống Phúc Tin liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, hắn không có gì để nói, non nửa năm qua đều chỉ đọc sách.
“Nương, qua năm chúng ta còn trở về Thái Bình không?” Tống Phúc Truyền hỏi, “Con vẫn muốn đi theo nhị ca trở về thư viện đọc sách!”
Tống Phúc Truyền đọc sách tuy rằng không tốt bằng Tống Phúc Tin, nhưng hắn thông minh, làm người trượng nghĩa, sự tình thư đồng đánh người, hắn xử lý rất khá, hiện giờ đã trở thành người đứng đầu trong các thư đồng.
Tống Đoàn Viên gật đầu: “Đầu xuân nhị ca con sẽ phải đi thi, chúng ta ăn tết xong, qua mùng ba sẽ trở lại.”
Tống Phúc Quý vừa nghe thế, vậy cũng không ở được mấy ngày!
“Nương, vậy vụ mua bán lớn trong nhà thì phải làm sao?” Tống Phúc Quý chưa làm nhân trung hoàng bao giờ, vẫn có chút lo lắng.
“Cứ ngâm là được, chờ nhị đệ con thi xong ta sẽ trở về, tính tính thời gian, vừa kịp lúc!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Đoàn Viên đã nói như vậy, Tống Phúc Quý chỉ đành gật đầu.
Tống Phúc Tin trước đó còn cảm thấy Tống Đoàn Viên đối với hắn không tốt, hiện tại vừa nghe ngay cả vụ làm ăn lớn 1500 lượng bạc dù ném ở trong nhà, cũng muốn đưa hắn đi thi, hắn lập tức liền kích động, ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên, đôi mắt lập loè: “Nương, nương yên tâm, con nhất định sẽ thi tốt, sẽ trúng cử nhân!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Ba năm sau có trúng Trạng Nguyên hay không không quan trọng, Tống Đoàn Viên vẫn hy vọng lần này Tống Phúc Tin có thể thi đậu cử nhân.
Trúng cử nhân, mới có cơ hội làm quan.
Tống Phúc Tin thật vất vả mới thành lập được một chí hướng rộng lớn phải làm một vị quan tốt, nếu ngay cả quan đều không thể làm được, vậy có chút thảm.
Lúc này, em bé ngồi ở trong xe tập đi do Tống Đoàn Viên thiết kế, Tống Phúc Quý tự tay làm, đẩy ục ục đi tới, ngẩng đầu nhìn Tống Đoàn Viên cười khanh khách.
Nhìn em bé, lại nhìn nhìn người một nhà, ngẫm lại chính mình đến triều đại này cũng gần một năm, thời gian trôi qua thật nhanh.
Qua năm, Tống Phúc Tin trúng cử nhân đi nhậm chức quan tép riu, khi tìm được Tống Tới Đệ, phỏng chừng sự tình Tống gia đã có thể hoàn toàn hiểu rõ, đến lúc đó, nàng cũng có thể rời đi.
Tống Đoàn Viên nghĩ, không nhịn được vươn tay tới, sờ sờ tóc em bé.
Cũng không biết đến lúc đó nàng có thể bỏ được hay không?
Lúc này ở Kỷ gia, Thẩm Lận vội vã tiến vào phòng.
“Năm trước trên cung yến, Lương Vương trêu đùa cung nữ, bị Hoàng Thượng răn dạy, phạt năm nay không thể vào trong cung ăn tết!” Thẩm Lận thấp giọng nói, “Đại thần trong triều cảm thấy đây đều là tín hiệu Hoàng Thượng phiền chán Lương Vương, trước năm mới người đi đến trong phủ Trình Vương lại càng thêm cần mẫn!”
Kỷ Trường An hỏi: “Trình Vương bên kia là phản ứng gì?”
“Trình Vương đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng lại có tin tức để lộ ra là, Trình Vương đang dốc lòng nghiên cứu món ăn nấu trong giao thừa cho Hoàng Thượng!” Thẩm Lận nói.
Kỷ Trường An cười lạnh: “Trình Vương này đích xác thông minh, đây là muốn tỏ ra cho các đại thần và Hoàng Thượng thấy thái độ, hắn không có tâm tranh sủng, nhưng trong lòng lại có Hoàng Thượng, hiếu thuận nhất!”
Thẩm Lận gật đầu: “Thậm chí như vậy, càng có thể khiến Hoàng Thượng vui!”
Kỷ Trường An thở dài: “Nhưng tâm tư của Hoàng Thượng rất thận trọng, vẫn phải đi một bước xem một bước!”
Thẩm Lận gật đầu.
“Hách lão nhân bên kia thì sao? Có tin tức gì không?” Kỷ Trường An lại hỏi.
“Hách Ly Cung đã thăng nhiệm thành điển tịch Thái Y Viện, gần đây còn có cơ hội đi theo Ngọc Côn xem mạch bình an cho Hoàng Thượng.” Thẩm Lận nói, “Hách thần y vẫn luôn ở bên cạnh Trình Vương.”
“Có Hách lão đầu ở đó, Lương Vương sẽ không bắt được tật xấu trên đùi Trình Vương!” Kỷ Trường An nói, “Hách thần y xem như chọn đúng người rồi!”