Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, tiếp nhận tới: “Ta sẽ đi mua cây trâm cho Đại Cát, là quà của ông nội ngài cho nàng. Về phần sự tình tiệc rượu, ngài không cần nhọc lòng, ta sẽ phụ trách toàn bộ. Còn có, đây là dược ta mang đến cho ngài, hiệu quả không tồi, ngài chậm rãi dùng, tĩnh dưỡng thân thể cho tốt!”
Nhị Cột thấy Tống Đoàn Viên làm việc chu đáo, cũng liền chạy nhanh gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên đi rồi, Nhị Cột liền gọi Nhị Nhân tiến vào, bắt hắn quỳ xuống.
Nhị Nhân thành thành thật thật quỳ gối trước mặt Nhị Cột.
“Phía trước là ông nội già cả mắt mờ, không có cho cháu cưới Đại Cát, hiện giờ nói cái gì cũng đã chậm. Hiện tại Tống gia nguyện ý cho cháu cơ hội này, cháu phải nắm chắc, không cần rối rắm, về sau hãy đốt xử tốt với Đại Cát, không chuẩn nói lời không nên nói, không được làm chuyện không nên làm, biết không?” Nhị Cột trầm giọng nói.
Nhị Nhân chạy nhanh đáp lời.
“Ta đã lớn tuổi, cũng chỉ có thể sống thêm được mấy năm, sau khi ta đi rồi, chỉ còn lại một mình cháu, hiện giờ cháu có muội muội, cũng có chút quan hệ cùng Tống gia, rốt cuộc có người có thể chiếu ứng cho cháu, ta đây liền an tâm rồi!” Nhị Cột thở dài một hơi.
Nhị Nhân vừa nghe vậy, nước mắt liền chảy xuống, “Ông nội, cháu luyến tiếc ông, ông đừng chết!”
Nhị Cột tức giận dùng cột thuốc lá gõ đầu Nhị Nhân: “Khóc cái gì, ta còn chưa có chết đâu!”
Nhị Nhân chạy nhanh lau lau nước mắt.
Tống Đoàn Viên dùng tiền do Nhị Cột đưa mua một cây trâm bạc, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng có cách nói.
23 tháng chạp, cũng chính là một ngày của năm cũ, Tống Đoàn Viên ở trong sân mở một bàn yến hội, mời trưởng thôn còn có Nhị Cột, và các tộc lão trong thôn, cùng nhau ăn cơm, làm chứng kiến.
Nhị Cột chống quải trượng giao trâm bạc cho Tống Đại Cát, gọi Nhị Nhân tiến lên.
Nhị Nhân đỏ mặt, bất đắc dĩ hô một câu: “Muội muội!”
Tống Đại Cát lên tiếng, tiếp nhận cây trâm bạc kia, dập đầu cho Nhị Cột và Tống Đoàn Viên, nghi thức kết thân liền hoàn thành.
Trước năm mới, Nhị Nhân bên kia chuẩn bị 50 chiếc lu to, phân cũng đều chuẩn bị tốt, Tống Song Hỉ và Tống Đại Cát phụ trách cam thảo, Tống Phúc Quý mang theo người đi chặt cây trúc, Tống gia một hơi bận việc đến tận tất niên 30 sau đó mới ngừng nghỉ.
Ngày 30 tất niên, Vương Ngọc Lan mang theo Tiếu Tiếu làm vằn thắn, cắt cá, cắt thịt, làm tế phẩm cung phụng tổ tiên, Tống Đoàn Viên mang theo Tống Song Hỉ và Tống Đại Cát cắt giấy dán cửa sổ.
Tống Phúc Tin viết câu đối, Tống Phúc Quý và Tống Phúc Truyền phụ trách dán, Tống gia một cảnh tượng hài hòa phồn vinh.
Giao thừa, mọi người ăn cơm tất niên, ngồi vây quanh bên nhau, nói lên thành tích một năm vừa qua.
Tống Phúc Quý ngại ngùng nhấp nhấp môi, nhìn thoáng qua Vương Ngọc Lan nói: “Nương, Ngọc Lan làm đồ ăn cũng kiếm lời được gần một lượng bạc, hơn nữa trước đó bào chế dược liệu, trong tay con cũng có ba mươi lượng bạc!”
Bạc của Tống Phúc Quý còn chưa có tính cả nhân trung hoàng.
Tống Đoàn Viên gật đầu: “Không ít!”
Vương Ngọc Lan gật gật đầu: “Vậy là đủ rồi, ít nhất Tiếu Tiếu có thể đọc sách, đủ chi tiêu cho mấy năm tới của cả nhà!”
Tống Đoàn Viên cười cười, kiếm được nhiều tự nhiên sẽ tiêu nhiều, nhưng trong tay có tiền trong lòng không hoảng hốt, như thế nào cũng muốn dự trũ lương thực cho một năm, đây là đúng.
“Bà nội, đây là khăn cháu thêu cho bà, chữ bên trên cũng là cháu viết!” Tống Tiếu Tiếu tiến lên, đưa cho Tống Đoàn Viên một chiếc khăn gấm, bên trên thêu hoa mẫu đơn sinh động như thật, còn thêu hai chữ Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên càng nhìn càng thích, không nhịn được nhìn Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ cũng thập phần giật mình, Tống Tiếu Tiếu chỉ đi nữ học ở thị trấn mấy tháng, đã tiến bộ lớn như vậy?