Tống Đoàn Viên còn tưởng rằng nàng sẽ phải cẩn thận khuyên bảo Tống Đại Cát, không nghĩ tới Tống Đại Cát lại đáp ứng một cách thống khoái như vậy.
“Nương, việc này thật sự để Nhị Nhân làm sao?” Tống Phúc Quý vẫn không yên tâm.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Ba người các con có việc khác!”
Nhân trung hoàng này, Tống Đoàn Viên muốn làm nhiều một chút, nàng tổng cảm thấy sang năm sợ là sẽ có chuyện lớn phát sinh, chuẩn bị nhiều một chút tốt hơn.
Nhị Nhân tuy rằng đã từng gây ra chuyện trên sự tình của Tống Đại Cát, nhưng Nhị Cột là người có chính nghĩa, có Nhị Cột ở đây, Nhị Nhân không dám lăn lộn.
Tống Đoàn Viên vì việc này mà chuyên môn đi một chuyến đến nhà Nhị Nhân.
Nhị Cột nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nghe nói Tống Đoàn Viên đến đây, hắn liền muốn đứng dậy.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên nói: “Nhị Cột, ngài muốn lấy cái gì cứ nói với ta, ta giúp ngài!”
Nhị Cột đứng dậy, hướng tới Tống Đoàn Viên nói: “Thằng nhóc Nhị Nhân này làm việc có chút hỗn, cũng may nương Phúc Quý ngươi không so đo, Nhị Cột ta ở chỗ này cảm ơn ngươi!”
Tống Đoàn Viên nói: “Là Nhị Cột chính mình tích đức, sự tình phía trước nếu không phải nhờ ngài, khuê nữ của ta còn không biết sẽ phải chịu bao nhiêu phê bình. Nhị Nhân về sau sẽ thường hay đi đến nhà ta, ta nghĩ ra một biện pháp, không biết Nhị Cột có bằng lòng hay không?”
Nhị Cột vội vàng hỏi: “Ngươi nói đi.”
“Ta muốn cho Đại Cát nhận Nhị Nhân làm ca ca, ngài thấy thế nào?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Nhị Cột vừa nghe vậy, kích động đến cả người run rẩy: “Nương Phúc Quý, ngươi đây đã cứu mệnh ta!”
Nhị Cột thở dài một hơi: “Ta đã lớn tuổi, phía trước cố gắng thu xếp việc thành thân của Nhị Nhân, chính là vì nghĩ vạn nhất ta đi rồi, hắn sẽ không thành một người lẻ loi. Hiện giờ ta bị ngã một chút, ta biết về sau thời gian không còn nhiều lắm, ta biết chính mình không có mặt mũi đi đến nhà ngươi cầu thân, nếu ngươi chịu cho Đại Cát nhận Nhị Nhân làm huynh trưởng, ta cho dù chết, cũng cảm tạ ngươi!”
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt xua xua tay: “Ngài cũng không cần cảm tạ ta, ta đây cũng là vì phương tiện cho mọi người về sau.”
Nhị Cột nhìn Tống Đoàn Viên, đột nhiên cười nói: “Nương Phúc Quý, ngươi mười ba tuổi đã đi vào Tống gia thôn chúng ta, sự tình giữa ngươi và Đỉnh Xa lúc ấy, ta cũng biết. Nói thật, ta cảm thấy ngươi là một tai họa, sẽ hại Tống gia, hiện giờ lại không có nghĩ đến, ngươi thế nhưng có khả năng và khí phách như vậy!”
Tống Đoàn Viên nghe xong lời này không biết nên khóc hay nên cười.
“Xem ra trước kia đều là mệnh của Đỉnh Xa……” Nhị Cột thở dài.
Tống Đoàn Viên không nghĩ cùng Nhị Cột đàm luận chuyện của Tống tú tài, rốt cuộc nam nhân kia là nam nhân của nguyên chủ, không phải nam nhân của nàng.
“Chuyện này cứ định như vậy đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Nhị Cột gật gật đầu.
Nếu muốn lấp kín miệng người trong thôn, Tống Đoàn Viên liền nghĩ xử lý lớn một chút, dù sao hiện tại là tháng chạp, sắp ăn tết, có thời gian, nàng liền nói sự tình làm tiệc rượu với Nhị Cột.
“Đến lúc đó ta muốn mời trưởng thôn tới ăn tiệc rượu, làm chứng kiến!” Tống Đoàn Viên nói.
Nhị Cột tự nhiên nguyện ý, càng nhiều người biết, về sau Tống gia liền không thể đối xử kém với Nhị Nhân.
Tốt xấu gì về sau cũng coi như là thân thích.
Nhị Cột ở phía dưới gối đầu sờ soạng nửa ngày, sờ soạng ra một cái túi tiền xưa cũ, hắn giao túi tiền cho Tống Đoàn Viên, “Nơi này có mấy trăm văn, là ta lưu lại mua quan tài cho chính mình, bệnh đột nhiên ập đến, đã tiêu gần hết, cũng chỉ còn dư lại từng này, ngươi cầm đi, nhìn xem có thể có tác dụng hay không, đừng ghét bỏ ít!”