Tống Đoàn Viên vội vàng ngăn hắn lại: “Không cần xúc động, nghe xem hắn nói gì!”
Tống Phúc Quý gật gật đầu, tiến lên hỏi: “Nhị Nhân, ngươi lại tới làm gì?”
Nhị Nhân nói: “Phú Quý, ta là tới xin lỗi, sự tình lần trước……”
“Sự tình lần trước ông nội ngươi đã ra mặt, việc này liền cứ như vậy, ngươi không cần lại xuất hiện ở nhà của chúng ta là được!” Tống Phúc Quý nói.
Nhị Nhân bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật ta là nghĩ đến hỏi ngươi một chút còn có việc gì hay không, ông nội của ta bị bệnh, cần tiền khám bệnh, ta không có tìm được công việc nào tốt hơn so với ở nhà ngươi, cho nên……” Nhị Nhân thở dài một hơi nói.
Tống Đoàn Viên tiến lên hỏi: “Ông nội ngươi làm sao vậy?”
“Ông đột nhiên lập tức già cả, mắt mờ, lỗ tai cũng điếc, hai ngày trước ra cửa, bị trượt chân té ngã, đại nương không ở nhà, ta đi tìm lang trung đến nhìn, nói là ngã gãy một đoạn xương cốt, cần ăn ngon uống tốt nghỉ dưỡng, bạc năm nay ta kiếm được đều đã tiêu hết!” Nhị Nhân nói, đầy mặt khổ sở.
“Nương, đừng quan tâm đến hắn!” Tống Phúc Quý nói.
Tống Đoàn Viên cũng nhíu mày, nàng vừa nghe liền biết Nhị Cột đây là do già rồi, nhưng Nhị Cột ngày ấy rốt cuộc cũng cho Tống gia đủ mặt mũi, bằng không sự tình Tống Đại Cát còn ầm ĩ hơn, không biết sẽ truyền tới khi nào.
“Nhị Nhân, hậu viện nhà ngươi có phải có một ít lu lớn hay không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Đoàn Viên nhớ rõ khi cha Tống tú tài vẫn còn làm trưởng thôn đã nói qua, Nhị Cột thích làm thịt muối, mua rất nhiều lu lớn đặt ở hậu viện.
Hậu viện nhà Nhị Nhân cũng là lớn nhất toàn thôn.
Nhị Nhân sửng sốt một chút chạy nhanh gật đầu: “Nhưng mấy năm nay ông nội của cháu đã lớn tuổi, không lên núi nữa, nên cũng không có bắt được con mồi, mấy chiếc lu đều để không!”
“Để không tốt, vừa lúc hữu dụng!” Tống Đoàn Viên nói, “Ta đi nhìn bệnh cho ông nội ngươi, không cần tiền công, còn cho ngươi mười lượng bạc, nhưng ngươi phải giúp chúng ta làm việc, mặc kệ là ngươi tìm người hay là như thế nào, mười lượng bạc ngươi phải làm tốt chuyện này cho ta!”
Tống Phúc Quý vừa nghe, liền biết Tống Đoàn Viên muốn giao việc lu chứa phân cho Nhị Nhân.
“Nương……” Nhị Nhân tuy rằng trước đó làm việc ở Tống gia còn xem như cần mẫn, nhưng bởi vì sự tình Tống Đại Cát, Tống Phúc Quý đối với Nhị Nhân thập phần có ý kiến.
Tống Đoàn Viên lại cảm thấy tiêu tan chê khích lúc trước với Nhị Nhân, mới càng có thể lấp kín miệng của người trong thôn, hơn nữa cũng mới có thể làm Tống Đại Cát dũng cảm đối mặt với hết thảy.
Tống Đại Cát tổng không thể vẫn luôn không trở về nhà, vẫn luôn ở bên ngoài.
Đại Cát không thể dũng cảm đối mặt với quá khứ của mình, nếu nàng rời khỏi Tống gia, vậy Đại Cát phải làm sao?
Nhị Nhân thấy Tống Phúc Quý tựa hồ muốn phản đối, chạy nhanh cầu xin nói: “Phúc Quý, ta trước kia là thật sự không tốt, nhưng về sau sẽ không, về sau ta cũng không dám đánh chủ ý lên Đại Cát nữa, cũng không dám lại nói bậy, về sau Đại Cát chính là muội muội của ta, được không?”
Tống Đoàn Viên gật đầu, chủ ý như thế không tồi.
Tống Đoàn Viên nói với Tống Đại Cát, Tống Đại Cát sửng sốt một chút.
“Nương, con nhận hắn làm ca ca?” Tống Đại Cát hỏi.
Tống Đoàn Viên hỏi: “Con không muốn sao?”
Tống Đại Cát do dự một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tống Đoàn Viên nói: “Nương, con nguyện ý!”