Liễu Càn Khôn nhíu mày: “Tôn sư Ngọc viện sử đã sớm thoát ly quan hệ cùng Thiên An Các, hiện giờ bổn thái y là quan, mà Chu đại phu chỉ là đại phu của y quán địa phương, bổn ngự y không có bắt Chu đại phu hành lễ đã không tồi rồi!”
Chu Tế Tân hừ lạnh một tiếng: “Liễu đại nhân quan uy thật lớn, năm đó là ai quỳ gối trước mặt ta kêu sư thúc tổ?”
Ánh mắt Liễu Càn Khôn tối sầm lại, tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
Mà Đàm chưởng quầy lúc này đang giật mình đứng nhìn Tống Đoàn Viên ở bên cạnh Chu Tế Tân, hắn do dự một chút hỏi: “Tống đại nương chính là Tống đại phu ngồi công đường của chi nhánh Thiên An Các?”
Tống Đoàn Viên cười gật đầu: “Đúng vậy, không thể tưởng được thế nhưng lại gặp được Đàm chưởng quầy ở đây, không biết Đàm chưởng quầy tiến đến có việc gì không?”
Đàm chưởng quầy nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Lần trước đi Tống gia thôn, Tống đại nương cũng không có nói đến sự tình làm đại phu ngồi công đường chi nhánh Thiên An Các!"
Tống Đoàn Viên cười nói: “Đàm chưởng quầy cũng không hỏi! Hơn nữa Đàm chưởng quầy là cùng con ta bàn chuyện làm ăn, không quan hệ cùng Thiên An Các!”
Chu Tế Tân liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Ngươi nhận thức Đàm chưởng quầy?”
Đàm chưởng quầy lập tức có chút khẩn trương lên, liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Tống Đoàn Viên cười nói: “Đàm chưởng quầy tìm con trai lớn của ta mua chút dược liệu!”
Đàm chưởng quầy sau đó mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta chỉ là không nghĩ tới thiên hạ thế nhưng có sự tình trùng hợp như vậy, Tống đại phu đại danh đỉnh đỉnh của Thiên An Các thế nhưng là Tống đại nương ở Tống gia thôn!”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Ta và con trai lớn của ta hiện tại ở riêng, việc làm ăn của hắn ta không nhúng tay vào!”
Đàm chưởng quầy sau đó mới yên tâm.
Liễu thái y ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên: “Ngươi có nhớ Thu nhị phu nhân không?”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: “Đã từng gặp qua một lần, không biết vị tiên sinh này vì sao hỏi tới Thu nhị phu nhân?”
Đàm chưởng quầy chạy nhanh giới thiệu: “Vị này chính là Liễu thái y đồ đệ của viện sử Thái Y Viện!”
Tống Đoàn Viên vội vàng hành lễ: “Hóa ra là Liễu thái y!”
“Là ngươi nói phương thuốc bổn thái y kê sai?” Liễu thái y trầm giọng hỏi.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: “Ta tựa hồ là lần đầu tiên gặp Liễu thái y!”
“Phương thuốc của Thu nhị phu nhân chính là bổn thái y kê!” Liễu thái y nói.
Tống Đoàn Viên sau đó mới nhớ lại, lúc ấy Thu nhị phu nhân bị tâm tì hư, đàm nhiệt nhiễu tâm, cản trở kinh mạch, nguyên nhân bệnh là do cơ thể mập mạp nhiều đàm, hỏa nghịch với tâm mà nhiễu thần, do không dưỡng tâm gây ra, mà đại phu Thái Y Viện lại nói là bệnh tim, kê phương thuốc có nhiều cam thảo, chỉ thực, cộng thêm phấn long mẫu, khiến người bệnh mộng nhiều dễ bừng tỉnh.
Tống Đoàn Viên sửa lại phương thuốc cho Thu nhị phu nhân, xem ra là phương thuốc kia đã có hiệu quả.
“Hóa ra phương thuốc của Thu nhị phu nhân là Liễu thái y kê, thất kính thất kính!” Tống Đoàn Viên vội nói.
“Thất kính?” Liễu Càn Khôn khẽ nhíu mày, “Ngươi đây là đang châm chọc bổn thái y sao?”
“Nào dám!” Tống Đoàn Viên vội vàng xua tay, “Lúc ấy thật sự không biết là phương thuốc Liễu thái y kê, bằng không……”
Bằng không nàng cũng sẽ không nhận củ khoai lang phỏng tay này.
Đắc tội Thái Y Viện, cũng không có quả ngon để ăn!
“Ngươi thật biết nói, sao ngươi nhìn ra Thu nhị phu nhân không phải bệnh tim?” Liễu thái y trầm giọng hỏi.
Tống Đoàn Viên chuyển mắt nhìn Chu Tế Tân một cái.
Chu Tế Tân gật gật đầu, để Tống Đoàn Viên nói tiếp.
Tống Đoàn Viên chỉ đành nói: “Bệnh tim đập nhanh chủ yếu bởi vì tâm thần không được dưỡng hoặc không yên, khiến cho tâm thần dao động, rung động bất an. Nhưng bệnh này có tương quan cùng bốn cơ quan tì, thận, phổi, gan. Tim đập nhanh thường xuất hiện mạch tượng biến hóa, có mạch suất nhanh, hay giật mình, một tức có mười nhịp trở lên. Mạch suất quá thưa, hay giật mình, có thể thấy là mạch bị cản trở. Xúc động là dương thịnh, muộn phiền là âm thịnh, phàm người bệnh bị hư thân thể lâu thường có mạch tượng trầm, tán loạn mơ hồ, tạo thành cảnh tượng giả là bệnh tình nguy kịch.”