Nhưng phía trước thật sự đã sớm đến Viên gia thôn.
Kỷ Trường An gật gật đầu, xuống xe ngựa trước, sau đó xoay người vươn tay tới chỗ Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, vội nói: “Kỷ công tử thật là thân sĩ phong độ!”
Tống Đoàn Viên đỡ cánh tay Kỷ Trường An xuống xe ngựa.
Kỷ Trường An ở phía trước dẫn đường.
Đường thôn nhỏ không dễ đi, tất cả đều là lầy lội, nếu đi qua như thế này, giày của Tống Đoàn Viên khẳng định sẽ bị hỏng.
Kỷ Trường An quay đầu nhìn nàng một cái, hỏi: “Có cần ta hỗ trợ không?”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, hỗ trợ, hỗ trợ như thế nào? Chẳng lẽ muốn ôm nàng?
Tống Đoàn Viên âm thầm ước lượng thể trọng của chính mình một chút, hiện tại hẳn là 110 cân, tuy rằng vẫn hơi béo, nhưng so với trước kia, quả thực đã thon thả hơn nhiều!
Nhưng bị một nam nhân ôm, có phải quá ngại ngùng hay không?
Tống Đoàn Viên lớn như vậy, ngoại trừ đã từng được ba mình ôm qua, còn chưa có từng ôm nam nhân khác……
Ngay khi Tống Đoàn Viên miên man bất định, ở trong rối rắm do dự có nên nhờ Kỷ Trường An ôm hay không, Kỷ Trường An đã bảo phu xe ngựa từ trong xe lấy ra một đôi giày rơm.
Tống Đoàn Viên nhìn chằm chằm đôi giày rơm kia, không biết công dụng của giày rơm này là gì……
Kỷ Trường An ngồi xổm xuống, ý bảo Tống Đoàn Viên nâng chân lên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, nâng chân lên.
Kỷ Trường An tròng giày rơm lên trên chân Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên rũ mắt nhìn nam nhân ngồi xổm trên mặt đất đeo giày đi mưa cho nàng, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác dị dạng.
Nam sinh xỏ giày cho nữ sinh, đây là cốt truyện Mary Sue cỡ nào, không được, nàng có hơi chút thiếu oxy……
“Được rồi, đi qua như vậy, ít nhất giày ngươi sẽ không ướt!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên hoàn hồn, sau đó mới chú ý tới hai chân đều đã đeo xong giày rơm, nàng đạp lên bùn lầy, đích xác không có làm dơ giày thêu bên trong.
Tống Đoàn Viên không nhịn được nhếch miệng cười rộ lên.
Tống Đoàn Viên đi theo Kỷ Trường An vào thôn.
Thôn trưởng thôn tiếp đãi hai người.
“Đại Sơn? Đại Sơn thu mua hàng hóa xong vừa mới đi!” Trưởng thôn nói, “Kỷ công tử trên đường tới không gặp được sao?”
Đại Sơn đi rồi?
Tống Đoàn Viên xoay người liền muốn đuổi theo.
“Đại Sơn khả năng đi dò xét cửa hàng, ta ở thành Thái Bình có 108 cửa hàng, ngươi biết hắn đi cửa hàng nào không!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên hận đến nghiến răng nghiến lợi, không có việc gì mở nhiều cửa hàng như vậy làm gì, thành Thái Bình mới bao lớn, chỉ cửa hàng Kỷ gia đã hơn một trăm cái!
“Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Kỷ công tử, nếu đã tới, vậy hãy nếm thử đặc sản của Viên gia thôn chúng ta đi!” Trưởng thôn đột nhiên đánh gãy lời nói của Tống Đoàn Viên.
Kỷ Trường An tựa hồ rất có hứng thú, nhìn sắc trời nói: “Đã sắp giữa trưa, dùng cơm trưa rồi hẵng đi cũng được!”
Tống Đoàn Viên gấp đến độ không được, làm chính sự quan trọng hơn, ăn cơm trưa cái gì! Nam nhân này sáng sớm đã uống hết một chén cháo bát bảo lớn, mười cái sủi cảo, bốn loại rau, một buổi sáng chỉ ngồi xe, liền đã tiêu hóa hết?
“Ta chuẩn bị thứ tốt cho công tử!” Trưởng thôn hưng phấn chớp chớp mắt.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, thôn quê hương dã, ngay cả một chiếc xe ngựa cũng không đi vào được, sẽ có thứ tốt gì!
Khi cơm canh bưng lên, Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái.
Nàng rốt cuộc đã hiểu Kỷ Trường An vì sao không đi rồi, vì sao nhất định phải tới thôn nhỏ này dùng cơm trưa!
Đặc sản của Viên gia thôn là ba ba và bò cạp!
Thịt ba ba có công hiệu bổ thận mát gan, thanh nhiệt, bò cạp giải độc tán kết, đối với người thận hư, sợ lạnh, bệnh tật ốm yếu như Kỷ Trường An là tốt nhất.