Tống Phúc Tin thoạt nhìn rất quen thuộc với Thu Ngọc Thừa, không ngừng nói chuyện, nói xong còn hướng tới Thu Mâu Mâu ở bên cạnh liếc mắt nhìn một cái.
Thu Mâu Mâu chỉ cúi đầu, bộ dáng thập phần ngoan ngoãn.
Tống Đoàn Viên không thể làm gì khác, chỉ đành đứng nhìn, cuối cùng Tống Phúc Tin và tám vị học sinh tất cả đều muốn đi vào.
Lúc này, Thu Mâu Mâu đi đến trước mặt Tống Phúc Tin, thấp giọng nói gì đó, Tống Phúc Tin lập tức gật đầu.
Tống Đoàn Viên ở cách đó không xa nhìn hai người hỗ động, trong lòng không nhịn được thở dài.
Ở kiếp trước, nguyên chủ ngày ngày ngóng trông hai người có thể tốt, nhưng đến chết cũng chưa nhìn thấy.
“Tống đại nương!” Tống Đoàn Viên đang ngây người, Thu Mâu Mâu tiến lên, đi đến trước mặt Tống Đoàn Viên, ngoan ngoãn hành lễ.
Tống Đoàn Viên ngước mắt cười nói: “Đây không phải Thu tiểu thư sao, không phải nói cùng mẫu thân ngươi trở về Thiên Thành sao, sao vẫn còn ở nơi này?”
Thu Mâu Mâu bất đắc dĩ cười nói: “Nương muốn chờ đệ đệ thi đậu cử nhân mới trở về.”
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, Thu Trác Thị quyết định như vậy cũng đúng, nàng giận dỗi trốn đi, nếu cứ mặt xám mày tro mà trở về như vậy, tự nhiên sẽ bị người lên án, nhưng nếu Thu Ngọc Thừa thi đậu cử nhân, Thu Ngọc Thừa là con trai duy nhất của Thu Kim Hồng, đến lúc đó Thu Kim Hồng đương nhiên sẽ tự mình tiến đến nghênh đón ba mẹ con bọn họ trở về.
“Tống đại nương, Tống công tử hiện giờ là thư đồng của Kim phu tử sao?” Thu Mâu Mâu lại hỏi.
Tống Đoàn Viên cười gật gật đầu.
“Tống công tử thật là lợi hại, nghe nói vị Kim phu tử này xem người rất chuẩn, phu tử có thể cho Tống công tử làm thư đồng, Tống công tử nhất định là có chỗ hơn người!” Thu Mâu Mâu còn nói thêm, trong ánh mắt kia đựng đầy sùng bái đối với Tống Phúc Tin.
Tống Đoàn Viên thở dài, vừa muốn hủy đi cái đài này của Tống Phúc Tin, bà tử Thu gia liền tới mời Thu Mâu Mâu.
Thu Mâu Mâu cáo từ.
Tống Đoàn Viên nhìn Thu Mâu Mâu lên xe ngựa, trong xe ngựa, Thu Trác Thị lộ ra một khuôn mặt, xa xa mà chào hỏi Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên cũng nhàn nhạt phất tay cười cười.
Bọn nhỏ đi vào, Tống Đoàn Viên cũng đi chợ mua đồ ăn, chuẩn bị làm cơm trưa cho Kim phu tử và Kỷ Trường An.
Đại Sơn muốn phái người đi theo, Tống Đoàn Viên uyển chuyển từ chối, chính mình cầm theo cái rổ đi chợ.
Có một nhà bán thỏ hoang, thoạt nhìn còn rất mới mẻ, Tống Đoàn Viên liền mua một con thỏ hoang, tính toán giữa trưa làm món thỏ cay.
Tống Đoàn Viên hỏi thăm sở thích của Kim phu tử, nghe nói là Kim phu tử thích ăn cay.
Về phần Kỷ Trường An không thích ăn cay, Tống Đoàn Viên đi mua riêng một con cá, tính toán làm cá chua ngọt.
Mua xong đồ ăn, Tống Đoàn Viên đang muốn trở về Kỷ gia, bên người liền dừng lại một chiếc xe ngựa.
“Tiểu sư muội!” Một nam nhân từ trong xe ngựa nhô đầu ra, vui sướng gọi tên Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hách Ly Cung đang từ trong xe ngựa nhìn nàng, lộ ra một đôi mắt nâu đen xinh đẹp mê người, sau đó, khoé môi duyên dáng hướng sang hai bên, nở nụ cười xán lạn, loá mắt, lại có hơi chút hưng phấn, có hơi chút trẻ con.
“Trời lạnh, chạy nhanh lên xe đi!” Hách Ly Cung từ trên xe nhảy xuống, lập tức liền tiếp nhận giỏ rau trong tay Tống Đoàn Viên, “Mua cái gì thế, sao nặng như vậy?”
Tống Đoàn Viên đang muốn nói chuyện, Hách Ly Cung lập tức cầm chiếc ghế ở trong xe ngựa xuống, “Chạy nhanh lên xe đi, lạnh quá!”
Mấy ngày nay lại thay đổi thời tiết.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn người đi trên đường phố, nếu còn chậm trễ nữa thì người đi sau hẳn sẽ chửi má nó, liền chạy nhanh về phía xe ngựa.
Hách Ly Cung chui vào trong xe ngựa, phu xe ngựa thu băng ghế chạy nhanh đánh xe.
Hách Ly Cung liếc mắt nhìn giỏ rau của Tống Đoàn Viên một cái, “Xem ra ta có lộc ăn!”