“Đây là hậu quả do các ngươi trêu chọc Tống Đoàn Viên!” Kỷ Trường An trầm giọng nói, “Hơn nữa ngươi đột nhiên dạy toàn bộ kiến thức y học của mình cho Tống Đoàn Viên, không đơn giản là bởi vì Tống Đoàn Viên có thiên phú đi?”
Chu Cảnh Thiên chậm rãi nhếch môi: “Thần toán Gia Cát, xem ra xưng hô kia của Kỷ công tử đúng là danh bất hư truyền! Kỷ công tử để ý Tống Đoàn Viên như thế, chỉ là bởi vì Tống Đoàn Viên nấu cơm ngon sao?”
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại: “Không cần dùng tâm tư của các ngươi tới phỏng đoán bản công tử, các ngươi không đoán được!”
Chu Cảnh Thiên thở dài: “Hách sư huynh tìm Lam Lẫm sư huynh nhiều năm như vậy, lại không biết người mà Lam Lẫm sư huynh vẫn luôn muốn bảo hộ đang ở ngay cạnh bên hắn!”
Kỷ Trường An lập tức nắm chặt ngón tay, xem ra Chu Cảnh Thiên biết nhiều hơn hắn tưởng.
“Ngươi yên tâm, ta tuy rằng hận Lam Lẫm sư huynh thiếu chút nữa đã huỷ hoại tâm huyết của sư phụ, nhưng nếu Lam Lẫm đã chết, chuyện này liền cứ cho qua đi! Ta dậy Tống Đoàn Viên là thiệt tình!” Chu Cảnh Thiên nói.
Kỷ Trường An híp híp mắt, thiệt tình, hắn mới sẽ không tin.
“Còn có, Ngọc Côn và Lương Vương tựa hồ đang mưu đồ một chuyện bí mật, khả năng quan hệ tới toàn bộ vương triều Thiên Cơ, ta phỏng đoán, Lương Vương rất có thể là muốn dùng cơ hội này thượng vị, cho nên ngươi yên tâm, sau khi trở về ta sẽ giấu tài, tận lực nhường nhịn, trước thăm dò âm mưu quỷ kế của Ngọc Côn lại nói! Về phần Tống Đoàn Viên, ta cũng có suy nghĩ như ngươi, sinh hoạt bình đạm thích hợp với nàng hơn!”
Kỷ Trường An nghe xong những lời này, chậm rãi buông ngón tay ra, “Được, ngươi đừng quên lời ngươi nói!”
Kỷ Trường An ý bảo Đại Sơn dừng xe.
Xe ngựa ngừng lại.
Chu Cảnh Thiên nhìn thoáng qua Kỷ Trường An, đột nhiên hỏi: “Kỷ gia hiện tại còn có người nào ở Thanh An hay không?”
Kỷ Trường An ngước mắt, không có trả lời.
Chu Cảnh Thiên cười cười, tựa hồ đã hiểu, xuống xe rời đi.
Kỷ gia ở Thanh An…… Kỷ Trường An nhíu mày, Chu Cảnh Thiên này quả thực không đơn giản, xem ra là hắn quá mức nhọc lòng, có lẽ Chu Cảnh Thiên đã sớm có chủ ý.
“Công tử, đoàn xe của Chu gia đã rời đi!” Đại Sơn tiến lên nhắc nhở Kỷ Trường An, “Chúng ta hiện tại trở về chứ?”
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: “Đi đào măng đi, hiện giờ Chu Cảnh Thiên đi rồi, Tống Đoàn Viên hẳn sẽ có thời gian rảnh để nấu cơm cho ta!”
Đại Sơn chạy nhanh đáp lời.
Tống Đoàn Viên trở lại Kỷ gia, nhìn phòng bếp xếp đầy nguyên liệu nấu ăn không nhịn được sửng sốt.
Trời lạnh như vầy, theo lý thuyết là vật tư thiếu thốn , Kỷ Trường An cũng không biết từ nơi nào kiếm được nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi mới như vậy, nếu không nấu, Tống Đoàn Viên sẽ đau lòng vì lãng phí nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, nhưng nếu nấu, Kỷ Trường An có thể ăn hết sao!
“Nương tử Tống gia, công tử phân phó, giữa trưa hôm nay muốn ăn nhiều mấy món thức ăn, để cho ta tới làm trợ thủ cho ngài!” Diêu bà tử tiến lên nói.
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ thở dài: “Được, chỉ cần hắn có thể ăn hết!”
Mấy ngày nay, nàng ở Thiên An Các bên kia học y, chỉ nấu hai món đồ ăn đơn giản, Kỷ Trường An vẫn luôn không có làm ầm ĩ, chầu này xem như khen thưởng cho hắn đi!
Măng mùa đông hầm thịt, cá hầm ớt, bò bít tết, bánh tôm tươi, Tống Đoàn Viên lớn lớn bé bé làm tám món ăn một canh, lần này, nàng không bê hết nổi, bảo Diêu bà tử và Đại Sơn cùng bưng đến nhà ăn.
Trong nhà, Kỷ Trường An đang gắt gao trừng mắt với Hách Ly Cung.
“Ngươi không phải đã đi rồi sao” Kỷ Trường An nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Ta có chuyện quan trọng muốn tìm Tống Đoàn Viên!” Hách Ly Cung cũng không yếu thế, trừng trở về, “Ngươi rốt cuộc là đau lòng chút đồ ăn này hay là không muốn ta thấy tiểu sư muội?”