Tống Đoàn Viên phất tay, đi vào Kỷ gia.
Lục Kiều Ân nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên, thấp giọng nói: “Nương ngươi tựa hồ có chút không cao hứng?”
“Đương nhiên không cao hứng, những lời ta nói lúc trước khẳng định đã làm cho nương sợ!” Tống Phúc Tin nói.
Lục Kiều Ân tiến lên: “Ngươi thật sự không muốn trở thành huynh đệ với ta sao? Ngươi và ta viết văn đều không tồi, nói không chừng lần này có thể ôm thứ hạng cao, về sau tham gia thi đình, một người là Trạng Nguyên một người là Bảng Nhãn, từ đây huynh đệ chúng ta cùng nhau làm quan trong triều, cùng giúp đỡ nhau, không phải thật tốt sao?”
Tống Phúc Tin nghĩ nghĩ, cũng đúng, hắn và Lục Kiều Ân thập phần hợp ý, nếu có thể trở thành ‘người một nhà’, vậy ở trong triều sẽ có thêm một người trợ lực.
“Ta sẽ khuyên nhủ nương ta!” Tống Phúc Tin nói.
Lục Kiều Ân gật gật đầu.
Lúc này, ở hậu viện, Kỷ Trường An đang đứng dưới ánh trăng, ánh mắt lạnh băng nhìn Tống Đoàn Viên vào cửa.
“Sao bây giờ mới trở về?” Kỷ Trường An trầm giọng hỏi.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, xem canh giờ, đúng là có chút chậm.
Vừa nãy nói chuyện với Lục Kiều Ân, khiến chậm trễ một ít thời gian.
“Chạy nhanh đi nấu cơm cho ta đi!” Kỷ Trường An trầm giọng nói, lập tức đi trước.
Tống Đoàn Viên chỉ đành nhận mệnh đuổi theo.
Kỷ Trường An banh khuôn mặt nhỏ đi ở phía trước, tưởng tượng đến hai chữ “Cha kế” mà Tống Phúc Tin nói, trong lòng càng thêm buồn bực.
Sự tình Tống Đoàn Viên cứu Lục Kiều Ân hắn có biết, mấy ngày nay, hỗ động giữa Lục Kiều Ân và Tống Đoàn Viên, hắn cũng nhìn ở trong mắt, không nghĩ tới hắn đề cử Tống Đoàn Viên đi làm đại phu bên ngoài nơi tổ chức thi, thế nhưng lại rước lấy một phiền toái lớn cho chính mình.
Kỷ Trường An càng nghĩ càng giận, lập tức đứng lại, làm Tống Đoàn Viên đi ở phía sau không kịp phòng bị.
Tống Đoàn Viên va vào trên người Kỷ Trường An, thân mình luống cuống một chút, nam nhân liền xoay người lại đỡ nàng.
“Ngươi dừng lại cũng không nói một tiếng……” Tống Đoàn Viên không nhịn được oán trách.
“Ngươi đi đường không chuyên tâm, nghĩ ba nghĩ bốn, đụng phải còn trách ai?” Kỷ Trường An lạnh buốt nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, nàng nơi nào nghĩ ba nghĩ bốn, nàng vừa rồi là suy nghĩ thực đơn buổi tối, ai biết Kỷ Trường An đột nhiên dừng lại……
Tống Đoàn Viên không nhịn được ngước mắt lên định kháng nghị, lại đột nhiên nhìn thấy gương mặt tuấn tuyệt âm u, lạnh buốt của Kỷ Trường An, khóe miệng hắn banh gắt gao, tựa hồ đang thập phần không vui.
Chẳng lẽ là nàng đâm hắn đau?
Tống Đoàn Viên sờ sờ đầu mình, có chút đau…… Nàng đang muốn nói câu thực xin lỗi, Kỷ Trường An đột nhiên nhắm mắt lại, cúi đầu dựa vào trên vai Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, lập tức không dám động.
Nam nhân này bị nhiễm bệnh sao?
“Ngươi…… Ngươi làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên thấp giọng hỏi, vươn tay tới sờ trán nam nhân.
Không phát sốt!
“Ta quá đói bụng, không đi nổi!” Kỷ Trường An nhỏ giọng nói.
Đói? Tống Đoàn Viên ngẩn ra, hỏi: “Ngươi giữa trưa không ăn cơm sao?”
Mấy ngày nay Tống Đoàn Viên đều ở bên ngoài trường thi, đã ba ngày không có trở về nấu cơm.
Kỷ Trường An không nói lời nào, chỉ gục vào trên vai Tống Đoàn Viên.
“Vậy ngươi hiện tại ngồi ở đây trong chốc lát, ta chạy nhanh đi làm mì cho ngươi!” Tống Đoàn Viên cho rằng tật xấu kén ăn của Kỷ Trường An lại tái phát, liền vội nói.
“Mì sợi bưng lại đây sẽ bị dính thành một đoàn, không thể ăn được!” Kỷ Trường An rầu rĩ nói.
Thật là nhiều tật xấu! Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ bẹp miệng, “Ta đi làm bánh cho ngươi, cái này sẽ không sợ bị dính vào với nhau!”
“Ta muốn ăn mì sợi, mì trộn tương!” Kỷ Trường An dựa vào trên người Tống Đoàn Viên không chịu xuống dưới, “Ngươi bỏ đói ta như vậy, ngươi cần phải đỡ ta đi!”