Chương 403: Trưởng bối tồn tại 1
Tống Đoàn Viên sửng sốt, đỡ đi? Nam nữ thụ thụ bất thân không phải sao? Thôi được rồi, Lục Kiều Ân kia còn muốn nàng làm nghĩa mẫu, có lẽ ở trong lòng Kỷ Trường An này, nàng cũng giống như là trưởng bối vậy!
Tống Đoàn Viên tưởng tượng đến đây, càng uể oải, nhưng thiếu nợ thì phải trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa, không thể đắc tội ông chủ lớn, chỉ đành nói: “Ngươi đứng dậy đi, ta đỡ ngươi đến phòng bếp, cứ như vầy ta không thể đi được!”
Kỷ Trường An sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
Tống Đoàn Viên duỗi tay đỡ cánh tay nam nhân, chậm rãi đi về phía trước.
Tống Đoàn Viên vốn đang sợ sẽ gặp phải hạ nhân Kỷ gia, không thiếu được phải hao chút miệng lưỡi giải thích, lại không có nghĩ đến, dọc theo đường đi ngay cả một người cũng không gặp.
Kỷ Trường An chậm rãi đi tới, ngẫu nhiên lén lút chuyển mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, tươi cười nơi khóe môi chậm rãi mở rộng, nhưng tưởng tượng đến người “Cha kế” kia, biểu tình lại lạnh xuống.
“Người tên……” Kỷ Trường An đang muốn hỏi tình huống của Lục Kiều Ân, đã bị Tống Đoàn Viên an trí ngồi cạnh bàn ăn bên ngoài phòng bếp.
“Ngươi chờ chút, rất nhanh sẽ xong!” Tống Đoàn Viên lắc lắc cánh tay đã hơi mỏi, tiến vào phòng bếp nhỏ chuẩn bị nấu ăn cho Kỷ Trường An.
Lúc ấy làm mì sợi cho Tống Phúc Tin vẫn còn, thả vào trong nồi là được, lại làm tương, cắt củ cải, xào chút rau cải, cũng thuận tiện.
Kỷ Trường An chờ ở bên ngoài, một đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên bận rộn trong phòng bếp, đôi mắt càng ngày càng nóng.
Tống Đoàn Viên bưng mì trộn tương đi ra ngoài, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy đôi mắt như sói của nam nhân không nhịn được sửng sốt một chút, tiến lên nói: “Ai bảo ngươi kén ăn, tư vị đói đến hôn mê không dễ chịu đi? Mau ăn đi!”
Kỷ Trường An nhìn khuôn mặt Tống Đoàn Viên, cuối cùng dừng ở trên môi nữ nhân, sau đó cầm chén qua ăn một ngụm.
Tống Đoàn Viên lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Kỷ Trường An nhiệt liệt như vậy, không nhịn được cảm thấy bên tai nóng lên, nàng sao lại cảm thấy ánh mắt của nam nhân có chút mị hoặc cùng khiêu khích vậy?
Cũng đúng, Kỷ Trường An luôn luôn ôn tồn lễ độ, đột nhiên ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, đích xác sẽ làm nàng suy nghĩ bậy bạ, đáng tiếc, ánh mắt hắn nhiệt liệt cũng không phải là vì một bà thím già như nàng!
Tống Đoàn Viên ngồi ở đối diện Kỷ Trường An, nhớ tới chuyện của Lục Kiều Ân, không nhịn được thở dài.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Kỷ Trường An hỏi.
“À, sự tình Tống Phúc Tin!” Tống Đoàn Viên sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra tâm tư của chính mình, tùy tiện bịa ra một cái cớ.
“Hắn thi không tốt sao?” Kỷ Trường An hỏi.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, lúc này cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nói thi không tốt, có hơi chút trù dập con trai của mình, nói thi tốt, vậy vì sao nàng lại sầu?
“Nếu thi không tốt, đợi ba năm tới lại đi thi là được!” Kỷ Trường An nhàn nhạt mở miệng, nghĩ đến Lục Kiều Ân kia, hắn nhàn nhạt nói, “Tổng so với đọc thành con mọt sách tốt hơn!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, con mọt sách? Đang nói con mọt sách kia?
“Có người đọc sách nhiều sẽ cổ hủ, cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì nam nữ chi đạo, cái gì ân cứu mạng, chỉ là làm việc theo sách vở mà thôi, tự dưng đầu nóng lên, nổi lên tâm tư không nên có, nói lời không nên nói, kết quả là còn phải hối hận, lại hại đến thanh danh của người khác!” Kỷ Trường An trầm giọng nói.
Tống Đoàn Viên cẩn thận suy nghĩ lời Kỷ Trường An nói một chút, sao giống như đang nói Lục Kiều Ân vậy?