Chương 414: Tống Phúc Quý đại trí tuệ 2
Vương Ngọc Lan sửng sốt một chút, thật không có nghĩ Tống Phúc Quý thế nhưng có trí tuệ lớn như vậy.
Cũng đúng, nương khôn khéo như vậy, khẳng định sẽ không để Tống Phúc Truyền tìm một người vợ ở nông thôn!
Vương Ngọc Lan nghĩ thông suốt, cũng liền chờ một ngày kia.
Ngày thứ hai, Tống Đoàn Viên liền đi nhà Nhị Nhân xem tình huống nhân trung hoàng.
Trong hậu viện của Nhị Nhân tràn đầy mấy chục chiếc lu lớn.
Tiến vào tháng ba, mắt thấy đã sắp tháng tư, thời tiết chậm rãi nóng lên, khí vị bắt đầu phát ra, mùi kia……
“Nghĩa mẫu, dược khi nào có thể bào chế xong?” Nhị Nhân ngửi ngửi mùi trên người chính mình, “Trong khoảng thời gian này con ra cửa, mọi người đều nói trên người con có mùi phân!”
Tống Đoàn Viên đeo khẩu trang và bao tay, tiến lên nhìn một chút, cũng không sai biệt lắm.
“Phúc Quý, dược liệu con trồng như thế nào rồi?” Tống Đoàn Viên hỏi Tống Phúc Quý cùng đi theo tới.
Tống Phúc Quý vội nói: “Trước đó trồng bản lam căn, cát cánh và ngưu tất đã chuẩn bị thu hoạch, không biết năm nay có thể trồng cái gì?”
Tống Đoàn Viên suy nghĩ một chút, mùa xuân có thể gieo trồng dược liệu, ngoại trừ ba loại vừa rồi, còn có thể trồng tâm liên và trọng lâu, nguyên liệu ủ nhân trung hoàng dư lại, vừa lúc có thể bón cho đất, trồng dược liệu.
“Thời gian không sai biệt lắm, từ ngày mai bắt đầu lấy ra, sau đó rót nước trong vào ngâm, một ngày đổi nước một lần!” Tống Đoàn Viên nói, “Đây chính là một công trình lớn, Phúc Quý, con gọi cả Đại Cát và Song Hỉ, cùng làm với Nhị Nhân, nếu ta rảnh, cũng sẽ tới hỗ trợ!”
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời.
Về đến nhà, Tống Đoàn Viên nói cho Tống Đại Cát và Tống Song Hỉ các công việc cần làm trong một tháng kế tiếp.
“Sau khi bán hết dược liệu, Đại Cát, con có thể được năm lượng, Song Hỉ mười lượng, Phúc Quý một trăm lượng, trước đó ta đã trả cho Nhị Nhân năm mươi lượng, mọi người có ý kiến gì không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Đại Cát vừa nghe nói chỉ thay nước một tháng đã có năm lượng bạc, tuy rằng ít hơn so với những người khác, nhưng rốt cuộc người ta đã chế tác mấy tháng liền, cũng liền chạy nhanh gật đầu.
Nếu có bạc, nàng có lẽ có thể đi con đường mà mình muốn đi!
Phúc Quý và Song Hỉ tự nhiên không có ý kiến.
Bắt đầu từ hôm sau, Tống Phúc Tin tiếp tục đi thư viện Bạch Vân đọc sách, chuẩn bị cho ân khoa sắp đến, Phúc Truyền đi thư viện Chín chuẩn bị mùa thu thi tú tài, Tống gia lại bận rộn lên.
Giờ phút này trong Trình vương phủ ở Thiên Thành, Hách lão nhân nhìn Chu Cảnh Thiên: “Như thế nào? Có tiến triển không?”
Chu Cảnh Thiên lắc đầu: “So với trong tưởng tượng còn khó giải quyết hơn,!”
Hách lão nhân thở dài, “Trước kia ít nhiều nhờ có kỹ thuật của Đoàn Viên, Trình Vương mới có thể đứng lên, kết quả bị người của Lương Vương ám sát bị thương nặng, bệnh cũ của Trình Vương liền tái phát, tuy rằng mỗi ngày vẫn có thể đứng thẳng đi lại, nhưng mỗi một bước đều phảng phất như bước trên dao, quá đau, ta sợ Trình Vương sớm hay muộn gì cũng không chịu nổi, khiến cho Hoàng Thượng nhìn ra manh mối, để Lương Vương bắt được nhược điểm!”
“Có lẽ chỉ có Tống Đoàn Viên mới có thể cứu Trình Vương!” Chu Cảnh Thiên nói.
“Nhưng Kỷ Thập Nhất lại ngăn cản!” Hách lão nhân nhíu mày, “Hiện giờ chúng ta chỉ có thể bẩm báo đúng sự thật với Trình Vương, có lẽ Trình Vương ra mặt, Kỷ Thập Nhất có thể bán cho chút mặt mũi!”
Chu Cảnh Thiên gật gật đầu.
Ngày thứ hai, Kỷ Trường An đã bị Trình Vương mời đến Trình vương phủ.
Trong Trình vương phủ, Trình Vương cười hì hì nhìn Kỷ Trường An, “Ngươi có muốn biết thành tích khoa cử của Tống Phúc Tin không?”