Trên mặt Kỷ Trường An bất động thanh sắc, trong lòng lại trầm xuống.
Hắn nhàn nhạt cười nói: “Vì sao ta phải quan tâm thành tích của lão nhị Tống gia?”
Trình Vương cười cười: “Bổn vương còn tưởng rằng ngươi sẽ để ý!”
Kỷ Trường An nhàn nhạt cụp mắt xuống: “Kỷ gia ta gia lớn nghiệp lớn, chỉ mỗi đứa ở đã trên vạn người, nếu ta để ý hết, còn không mệt chết sao?”
Trình Vương nhẹ nhàng nga một tiếng: “Hóa ra Tống gia đối với ngươi mà nói, chỉ là một đứa ở?”
Kỷ Trường An ngước mắt: “Rốt cuộc có sự tình gì, nói đi!”
Trình Vương do dự một chút, đứng dậy: “Ngươi theo bổn vương đi đến một địa phương!”
Kỷ Trường An dừng một chút, theo Trình Vương đi ra ngoài.
Xe ngựa của Trình Vương ra khỏi thành, đi đến một ngôi miếu hoang.
Bên trong miếu hoang, dân chạy nạn quần áo rách tả tơi, đầy mặt sầu khổ, hoặc ngồi hoặc nằm, tiếng khóc, tiếng la của trẻ con không dứt bên tai.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, dưới chân thiên tử, sao lại có nhiều dân chạy nạn như vậy?
Kỷ Trường An đang muốn nói chuyện, Trình Vương liền ra hiệu cho hắn không cần ra tiếng, lúc này có một vài người mặc đồ đen tiến đến, bắt đầu xua đuổi dân chạy nạn.
“Vị quan gia này, chúng ta không có nhà, hiện tại ngay cả miếu hoang cũng không cho ở, chúng ta còn có thể đi nơi nào được?” Một vị lão nhân quỳ trên mặt đất, lôi kéo tay áo của người áo đen kia, kêu lên.
“Ta không quan tâm các ngươi đi nơi nào, dù sao các ngươi ở chỗ này sẽ gây chướng mắt!” Người áo đen kia kêu lên, một chân đá trúng ngực lão nhân.
Lão nhân lập tức nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mắt thấy liền sắp không thở nổi.
Lúc này lại có mấy nam nhân trẻ tuổi lại đây ngăn trở, đều bị người áo đen kia gạt ngã trên mặt đất.
“Cha, cha làm sao vậy, cha!” Đột nhiên, một âm thanh kêu lên, hóa ra là lão nhân vừa mới bị gạt ngã bắt đầu hộc máu, có một người trẻ tuổi lớn tiếng kêu.
Kỷ Trường An ngoái đầu nhìn về phía Trình Vương, hắn biết Trình Vương để cho hắn xem những việc này, nhất định là có nguyên nhân.
Trình Vương nhàn nhạt nói: “Đừng nóng vội, trò hay còn ở phía sau!”
Người áo đen thấy có người bị thương, chẳng những không thu liễm, còn ghét bỏ người trẻ tuổi kia kêu la như quỷ khóc sói gào, trở ngại bọn họ dẹp loạn, vì thế mấy người đi qua, kéo người trẻ tuổi và lão nhân kia lên.
Trong đó, một người áo đen tiến lên kéo người, lộ ra y phục thị vệ màu xám bên trong.
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại, lập tức liền hiểu, đó là người của phủ Lương Vương!
“Đây đều là thôn dân ở thôn Vọng Nguyệt phụ cận, Lương Vương gần đây đang gom đất, nhưng lại sợ bị phụ hoàng phát hiện sự tình hắn làm, cho nên liền đưa thôn dân đến nơi khổ hàn làm việc cực nhọc!” Trình Vương nói.
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại, không đợi hắn nói chuyện, bên kia lại truyền đến tiếng khóc của nữ nhân, thấy nữ nhân và đứa trẻ vẫn luôn khóc nháo, một người áo đen trong đó không kiên nhẫn, lập tức đạp đứa trẻ ngã xuống mặt đất.
Kỷ Trường An nắm chặt ngón tay.
Hắn biết Trình Vương đưa hắn đến đây xem là có ý gì, Trình Vương vẫn luôn muốn hắn hoàn toàn đến trận doanh Trình Vương, cùng đối kháng với Lương Vương, nhưng Kỷ Trường An vẫn luôn không hạ quyết tâm, tuy rằng không hề làm việc cho Lương Vương, nhưng ít nhất trước mắt, Lương Vương và hắn không đối kháng nhau.
Trình Vương đây là muốn buộc hắn hạ quyết tâm.
Kỷ Trường An đã kinh thương nhiều năm như vậy, sự tình trên giang hồ và trên triều đình đã trải qua không ít, hắn mặt ngoài lạnh băng, nhưng tâm vẫn nóng, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng thê thảm của bá tánh bình thường thậm chí còn có chút tức giận.
Những người vô tội vì cái gì lại trở thành bàn đạp cho những người này thượng vị!
Trình Vương thấp giọng nói: “Lương Vương vẫn luôn chuẩn bị cho việc thượng vị, nhưng mấy kỹ xảo này ta khinh thường dùng. Thập Nhất, trong lòng ngươi có nhiệt huyết, chẳng lẽ thật sự nguyện ý quân chủ đời kế tiếp của vương triều Thiên Cơ chúng ta là Lương Vương?”
Kỷ Trường An cụp mắt xuống, hắn liều mạng làm chính mình bình tĩnh lại, nhưng dòng máu trong người lại sôi trào.