“Thập Nhất, ngươi nên làm ra lựa chọn!” Trình Vương trầm giọng nói, gắt gao nhìn Kỷ Trường An, “Bổn vương cần ngươi trợ giúp!”
Kỷ Trường An nắm chặt ngón tay, hắn kỳ thật đã sớm làm ra lựa chọn, cho nên mới không giúp Lương Vương, nhưng vết thương ở chân Trình Vương sẽ liên lụy đến Tống Đoàn Viên, Kỷ Trường An không hạ được quyết tâm.
Hắn vẫn hy vọng Tống Đoàn Viên có thể bình an sống cả đời, hắn sẽ tẫn khả năng bảo hộ nàng.
“Vương gia, ta vẫn luôn duy trì ngài!” Kỷ Trường An ngước mắt nói.
Nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Kỷ Trường An, Trình Vương thở dài một hơi, hắn biết Kỷ Trường An vẫn còn lừa gạt hắn, vẫn không chịu hoàn toàn trở thành người của hắn!
Trình Vương phân phó thị vệ phía sau: “An trí cho thôn dân đi!”
Thị vệ chạy nhanh đáp lời, rời đi.
Kỷ Trường An hướng tới Trình Vương hành lễ: “Ta thế bá tánh cảm ơn Trình Vương điện hạ!”
Trình Vương xua xua tay: “Thập Nhất, ngươi biết bổn vương muốn chính là cái gì, có lẽ ngươi thật sự có nỗi khổ, mặc kệ ngươi có giúp bổn vương hay không, bổn vương đều muốn làm một vị minh quân!”
Kỷ Trường An rũ mắt cười nói: “Trình Vương anh minh!”
Trình Vương thở dài một hơi, cho xe ngựa trở về thành.
Trình Vương trở lại vương phủ, Hách lão nhân chạy nhanh tiến lên hỏi: “Như thế nào?”
“Vẫn như vậy, không có cho thấy thái độ, nhưng ít nhất mấy ngày nay, hắn không còn làm việc cho Lương Vương, mặt khác, trên việc buôn bán cũng đều luôn giúp đỡ Trình Vương phủ!” Trình Vương thấp giọng nói, “nhưng bổn vương cảm thấy rất kỳ quái chính là, tựa hồ đề cập đến sự tình Tống gia, hắn liền phá lệ cẩn thận, tuy ngoài miệng không thừa nhận!”
Hách lão nhân gật đầu: “Kỷ Thập Nhất tuy rằng liều mạng khắc chế chính mình, nhưng có lẽ chính hắn cũng không biết, hắn ở trên sự tình Tống gia đã tiết lộ quá nhiều!”
“Có lẽ bổn vương hẳn nên tự mình đi gặp Tống Đoàn Viên!” Trình Vương thấp giọng nói.
Hách lão nhân sửng sốt: “Trình Vương tự mình đi? Ngài đi được sao?”
“Thành tích khoa cử sắp ra tới, mấy năm nay trong triều thiếu thốn nhân tài, phụ hoàng tựa hồ tính toán mở ân khoa, muốn tìm kiếm người tài, có lẽ đây là một cái cớ hoàn mỹ!” Trình Vương nói, “gần đây Lương Vương đang bận gom đất, hẳn sẽ không rảnh lo mấy việc này!”
Hách lão nhân gật đầu: “Nếu Trình Vương tự mình tới cửa, Tống Đoàn Viên tự nhiên không thể cự tuyệt, đến lúc đó Kỷ Thập Nhất muốn ngăn cũng không ngăn được, chỉ là vất vả Trình Vương!”
Trình Vương lắc đầu: “Tống Đoàn Viên vốn dĩ chính là ân nhân của bổn vương, bổn vương còn chưa có cảm tạ nàng, hiện giờ cũng coi như là một cơ hội!”
Hách lão nhân gật gật đầu.
Giờ phút này, Tống gia thôn, Tống Phúc Quý mang theo Nhị Nhân còn có Đại Cát, Song Hỉ, mỗi ngày từ trong sông gánh nước đổ vào lu, ngâm nhân trung hoàng, chỉ hơn 50 lu kia, một lần đổi nước phải mất nửa ngày.
Tống Đoàn Viên đi gánh nước được hai lần, lập tức liền đau eo đau vai, chân rút gân, Tống Phúc Quý đau lòng nàng, không cho nàng đi làm nữa.
Nhàn rỗi không có việc gì, Tống Đoàn Viên liền lại làm một ít dược thành phẩm, đưa đi Bình Thản đường ở thị trấn.
Bình chưởng quầy đã lâu không thấy Tống Đoàn Viên, đối với Tống Đoàn Viên thập phần nhiệt tình, cho cái giá cả không tồi.
Từ Bình Thản đường ra tới, Tống Đoàn Viên đi một mạch thế nhưng đã tới trước cửa Kỷ gia.
Cửa lớn Kỷ gia mở ra.
Trong lòng Tống Đoàn Viên vui vẻ, đang muốn tới cửa, liền thấy phu xe ngựa phía trước đưa các nàng trở về ra tới, vừa thấy Tống Đoàn Viên, liền hỏi: “Tống đại phu, ngài muốn dùng xe ngựa sao?”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, lắc đầu: “Không phải, ta chỉ là tiện đường về nhà!”
Phu xe ngựa cười nói: “ Nếu cần dùng xe ngựa liền nói cho tiểu nhân, hiện giờ công tử chưa trở về, tiểu nhân cả ngày đợi ở nhà, nhàn rỗi cũng khó chịu!”
Tống Đoàn Viên lên tiếng, thầm nghĩ, hóa ra Kỷ Trường An còn chưa có trở về!