Đã nói phải về nhà, Tống Đoàn Viên chỉ đành lướt qua Kỷ gia, trở về tòa nhà của nàng một chuyến.
Trong nhà vẫn như vậy, tường ở hậu viện vẫn chưa sửa.
Tống Đoàn Viên nhớ tới tâm tư của Vương Ngọc Lan, đo đạc cổng lớn một chút, tính toán xem làm cửa hàng như thế nào.
Tính toán nửa ngày, nhìn sắc trời không còn sớm, Tống Đoàn Viên sau đó mới ra cửa.
Nàng không có làm phiền xe ngựa Kỷ gia, mà như cũ ngồi xe bò của Ngưu đại bá.
Ngưu đại bá thấy trong nhà Tống Đoàn Viên có xe ngựa, còn tới đi xe bò của hắn, thập phần cao hứng, dọc theo đường đi không ngừng nói chuyện cùng Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên cũng nghe không ít bát quái, trong đó liền có tin tức Trần gia thôn.
Ngưu đại bá nói, Thủy lão nhân thời điểm cuối năm rốt cuộc đã chết, Thủy lão phu nhân mang theo con trai và con dâu vừa mới qua cửa của mình đi Thiên Thành, còn có Trần gia kia, việc làm ăn cũng không biết vì sao liền xuống dốc không phanh, trước đó vài ngày còn có chủ nợ tới cửa đòi.
Tống Đoàn Viên nghe, cảm thấy giống như là đang nằm mơ, xem ra sự tình Song Hỉ đã giải quyết xong hoàn toàn!
Xuống xe, Tống Đoàn Viên cho Ngưu đại bá thêm hai văn tiền, Ngưu đại bá vội nói lời cảm tạ.
Về đến nhà, Tống Đoàn Viên liền nhìn thấy Tống Song Hỉ và Tống Hương Liên trong thôn đang ngồi ở cửa thêu hoa, Tống Song Hỉ một bên thêu hoa một bên nói chuyện cùng Tống Hương Liên, hai vị thiếu nữ thanh xuân, tiếng cười trong trẻo bay lượn quanh cửa.
Tống Đoàn Viên mắt trông mong mà nhìn, không nhịn được có chút hâm mộ.
Nàng ở thời điểm trẻ như vậy đã kiểm tra ra ung thư, vào bệnh viện trị bệnh bằng hoá chất, đến 25 tuổi chết đi, cũng không có bao nhiêu ngày chân chính mỉm cười thư thái!
Hiện giờ lập tức thành một bà nội 32 tuổi……
Aiiii! Tống Đoàn Viên không nhịn được thở dài một hơi.
“Nương, nương đã trở lại?” Tống Song Hỉ ngước mắt nhìn thấy Tống Đoàn Viên, chạy nhanh tiến lên hỏi.
Tống Hương Liên cũng tiến lên chào hỏi, sau đó về nhà.
Tống Đoàn Viên nâng tay lên sờ sờ đầu Tống Song Hỉ, nói: “Con thêu cái gì vậy?”
“Thêu khăn cho nương!” Tống Song Hỉ đưa cho Tống Đoàn Viên xem, “Tuy rằng không thêu tốt bằng Tiếu Tiếu, nhưng là tâm ý của con!”
Tống Đoàn Viên nhìn, là một đóa hoa mẫu đơn.
Từ sau sự tình mẫu đơn vương, nàng thấy mẫu đơn liền phát sinh phản ứng, e sợ tránh còn không kịp, hiện giờ không biết vì sao, nhìn hoa kia, lại cảm thấy thân thiết.
“Thật xinh đẹp, ta rất thích!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Song Hỉ thấy Tống Đoàn Viên thích, lập tức cười, nói ngày mai có thể thêu xong.
“Không vội, tẩy rửa nhân trung hoàng thực lao lực, con cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi!” Tống Đoàn Viên nói.
“Không mệt, con có một cỗ sức lực, đây chính là mười lượng bạc!” Tống Song Hỉ nói, “Nương, con đã nghĩ kỹ rồi, về sau nếu con tích cóp đủ ba mươi lượng bạc, con sẽ đi thị trấn mua một tòa nhà nhỏ, về sau chờ nhị ca đi Thiên Thành làm quan, Phúc Truyền thành thân, đại tỷ nếu không muốn xuất giá, vậy sẽ ở cùng con, nếu nương nguyện ý, cũng có thể ở cùng chúng con!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, đây là muốn cùng các nàng làm lão bà goá bụa cả đời sao? Nàng còn muốn yêu đương ngọt ngào, không muốn làm lão bà!
“Con còn nhỏ, nói không chừng về sau sẽ gặp phải được người mình thích!” Tống Đoàn Viên nói, “Đừng nói sớm như vậy!”
Tống Song Hỉ nói: “Dù sao con cũng không nghĩ gả chồng, nhưng con thấy đại tỷ khả năng có ý tưởng gả chồng!”
Tống Song Hỉ liếc nhìn trái phải một cái, bò đến trên lỗ tai Tống Đoàn Viên nói: “Đại tỷ đang đóng đế giày, con xem kích cỡ kia, không giống như là của Phúc Truyền!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: “Vậy cũng có thể là của lão đại hoặc là lão nhị!”