Tống Đoàn Viên ngẩn ra, đôi mắt không biết vì sao đã ươn ướt, nàng chạy nhanh hít hít mũi, thu hồi cảm xúc của chính mình, theo Nhị Nhân đi nhìn một cái.
Lúc này ở cửa thôn, Trương bộ đầu của nha môn ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm một phong giấy đỏ, phía sau có người đốt pháo, đánh chiêng trống, trông vô cùng khí phái.
“Người Tống gia tới!” Có người hô.
Tống Đoàn Viên đi theo Nhị Nhân tới trước mặt Trương bộ đầu.
Trương bộ đầu cười tủm tỉm nói: “Tống đại phu, chúc mừng ngài, đứa con thứ hai của ngài có tiền đồ, khảo trúng Giải Nguyên!”
Tống Đoàn Viên hỏi: “Thật là Giải Nguyên đứng đầu sao?”
Kiếp trước, Tống Phúc Tin chỉ trúng bảng ba, ngay cả bảng một cũng chưa đi vào được!
“Sẽ không có giả!” Trương bộ đầu nói, cung kính nhìn một vị nam nhân mặc quan phục màu đen bên cạnh, thấp giọng nói: “Đại nhân, ngài tự mình tuyên bố một chút chứ?”
Tống Đoàn Viên sau đó mới phát hiện phía trước Trương bộ đầu, còn có một nam tử trẻ tuổi, bộ dáng hai mươi mấy tuổi, nàng liếc mắt nhìn một cái cảm thấy thập phần quen mắt, đột nhiên lập tức liền trợn tròn đôi mắt.
Đây không phải vị quý nhân mà một lần nàng đi theo Hách lão nhân chẩn trị sao? Hách Ly Cung lần trước nói thân phận của người này là Trình Vương!
Sao Trình Vương lại tới đây?
Lúc này, Lục Kiều Ân và Thu Ngọc Thừa cũng đưa Tống Phúc Tin tiến đến, ba người đứng ở trước mặt người nọ.
Trình Vương mở công văn đỏ thẫm ra, lớn tiếng đọc: “Tống Phúc Tin, cao trúng Giải Nguyên!”
Khi Trình Vương hô lên, nước mắt Tống Phúc Tin lập tức liền lăn xuống.
Mấy ngày nay, hắn sống một ngày bằng một năm. Từ nhỏ đã đọc sách giỏi, mười ba tuổi liền trúng tú tài, là tú tài nhỏ tuổi nhất làng trên xóm dưới, thậm chí vẫn luôn lớn lên ở trong tiếng khen của mọi người, Tống Phúc Tin không có nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày thi rớt.
Trong khoảng thời gian này, hắn cho rằng chính mình thi rớt, đã suy nghĩ rất nhiều khả năng, cũng mài giũa tâm trí.
Hiện giờ hạnh phúc đột nhiên buông xuống, hắn tuy rằng kích động, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh được cảm xúc, nén nước mắt đi vào, ngước mắt lên, tự nhiên hào phóng mà nhìn Trình Vương: “Đa tạ đại nhân!”
Trình Vương cười tủm tỉm nhìn Tống Phúc Tin: “Văn chương ngươi viết ta đã xem, đích xác không tồi!”
Trình Vương lại nhìn về phía Tống Đoàn Viên: “Không mời bản quan đi vào trong nhà ngồi sao?”
Tống Đoàn Viên vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Vào Tống gia, Trình Vương ngồi ngay ngắn xuống.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, dựa theo quy củ, đưa cho Trình Vương mười lượng bạc đã chuẩn bị từ trước.
Trình Vương nhìn số bạc kia cười nói: “Xem ra Tống đại phu một năm kiếm lời không ít bạc, vừa ra tay chính là mười lượng, thực rộng rãi!”
Tống Đoàn Viên nói: “Ta biết quý nhân chướng mắt mười lượng bạc này, nhưng đây là quy củ, coi như cho các huynh đệ mua rượu uống đi!”
Trình Vương gật gật đầu, bảo Trương bộ đầu thu.
Trương bộ đầu chạy nhanh nhận lấy, mang theo người đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, nhìn Trình Vương.
“Ngươi cũng cho con cái lui ra đi, bản quan có chuyện muốn nói với ngươi!” Trình Vương nói, “Không phải sự tình Giải Nguyên!”
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua chân Trình Vương, gật gật đầu.
Vừa rồi thời điểm Trình Vương đi đường nàng đã quan sát, thương thế trên đùi Trình Vương đích xác lại tái phát, hơn nữa lần này so với lần trước còn lợi hại hơn.
Trình Vương trước đó vẫn luôn ngồi trên lưng ngựa, mãi cho đến trước cửa Tống gia, mới xuống ngựa vào nhà chính.
Chỉ vài bước vào trong nhà, Trình Vương đã đi thật gian nan.
“Ngươi có biết thân phận chân chính của bản quan không?” Trình Vương hỏi.
Tống Đoàn Viên trầm mi mắt: “Ngay từ đầu không biết, nhưng sau lại đã biết!”