“Một khi đã như vậy, ngươi còn không chịu khám bệnh cho bổn vương?” Trình Vương hỏi.
Tống Đoàn Viên rũ mi mắt xuống: “Không phải không chịu, mà là không dám, ngay cả sư phụ và sư huynh đều không khám được, dân phụ mới học y chưa đến một năm, nào dám khám cho Vương gia?”
“Trước đó ngươi lại khám rất tốt!” Trình Vương nói.
“Đó là bởi vì trước kia khi khám cho Vương gia, dân phụ không biết thân phận của Vương gia, hiện giờ đã biết, tâm sinh kiêng kị, dùng dược tự nhiên sẽ bảo thủ. Dùng dược bảo thủ, dược hiệu không đạt được, có lẽ hiệu quả sẽ không bằng sư phụ và sư huynh, dân phụ đi, chỉ có thể khiến Vương gia đối với bệnh tình của chính mình càng đánh mất tin tưởng!” Tống Đoàn Viên liễm mắt rũ mi nói.
“Nói như thế, ngươi không chịu đi khám bệnh cho bổn vương, vẫn là vì tốt cho bổn vương?” Trình Vương hỏi.
Tống Đoàn Viên lại lần nữa rũ mắt: “Dân phụ không dám!”
“Hiện giờ bổn vương tiến đến tự mình tới cửa cầu khám, ngươi trị hay là không trị?” Trình Vương trầm giọng hỏi.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, Trình Vương đến cửa, hơn nữa còn là mang theo thành tích khoa cử của Tống Phúc Tin tiến đến, Trình Vương cái gì cũng không có nói, nhưng Tống Đoàn Viên vẫn cảm nhận được áp lực.
Mấy ngày nay, Tống Phúc Tin cho rằng chính mình không có trúng cử nhân, suy sút, thương tâm, tuyệt vọng như thế nào, nàng đều nhìn ở trong mắt.
Danh hiệu cử nhân, nàng không để bụng, thứ nàng để ý chính là mộng tưởng và tín ngưỡng phải làm một vị quan tốt của Tống Phúc Tin.
“Trình Vương tự mình tới cửa cầu khám, nếu dân phụ còn không trị, vậy quá không hiểu quy củ!” Tống Đoàn Viên nói, “Nhưng dân phụ có điều kiện, Trình Vương, nếu ngài để dân phụ trị, vậy chỉ có thể nghe dân phụ, nếu dân phụ không trịhết, ngài có thể trị tội dân phụ, nhưng không thể liên lụy đến Tống Phúc Tin!”
Trình Vương cười nói: “Ngươi cho rằng bổn vương sẽ dùng Tống Phúc Tin để uy hiếp ngươi?”
Tống Đoàn Viên cúi đầu không nói chuyện.
“Mặc kệ ngươi lần này có chịu trị tận gốc cho bổn vương hay không, ngươi đều là ân nhân của bổn vương.” Trình Vương thấp giọng nói.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, không nhịn được ngước mắt.
“Bổn vương khi còn niên thiếu đã bị đuổi ra khỏi Thiên Thành, trên danh nghĩa là phiên vương, kỳ thật là hoàng tử không được sủng ái bị đuổi đi mà thôi, hơn nữa chân bị thương, không thể đi lại, đoạn thời gian kia, bổn vương cảm thấy cả đời này có lẽ cứ như vậy, đừng nói là địa vị cao kia, sợ là cửa lớn của Thiên Thành, bổn vương cũng không được nhìn lại!”
“Là Hách thần y và ngươi xuất hiện, đã một lần nữa bốc cháy lên ý chí chiến đấu của bổn vương, đặc biệt là ở chân không còn đau đớn như vậy nữa, làm bổn vương cảm thấy cuộc sống cũng rất tốt đẹp, trong lòng bổn vương, đối với ngươi, đối với Hách thần y, tràn ngập cảm kích.”
“Lúc trước không bại lộ thân phận của bổn vương, là bởi vì sự tình ở Thiên Thành chưa định, hết thảy đều có biến số, nếu không thể trở về, ngươi biết quá nhiều, đối với Tống gia các ngươi cũng không tốt!”
“Hiện giờ bổn vương đã ở trong triều chiếm hữu một vị trí nhỏ, ngươi muốn cái gì, đều có thể nói cùng bổn vương, bổn vương có thể làm được, nhất định sẽ làm!”
Trình Vương nói xong những lời này, lại liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Dù cho lần này ngươi không giúp bổn vương!”
Tống Đoàn Viên thở dài một hơi ở trong lòng.
Trách không được kiếp trước Trình Vương có thể đánh bại Lương Vương ngồi lên vị trí Thái Tử, mặc kệ lời này của Trình Vương là thiệt hay giả, đều cũng đủ làm Tống Đoàn Viên ra tay.
Bởi vì thật sự đã không có lý do để cự tuyệt.
“Dân phụ chỉ mong người một nhà Tống gia được bình an!” Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn về phía Trình Vương, “Nếu chân ngài trị được hết, dân phụ không hy vọng có người khác biết chuyện này!”