Tống Đoàn Viên gật gật đầu, “Dân phụ đi chuẩn bị một chút, Trình công tử đêm nay tiến đến tòa viện tử bên cạnh của Kỷ gia!” Tống Đoàn Viên nói.
Trình Vương gật gật đầu.
Trình Vương mang theo Trương bộ đầu rời đi, trong chốc lát sau, trấn phủ đại nhân liền tới cửa, nói rất nhiều lời chúc mừng.
“Thị trấn chúng ta có thể ra một vị Giải Nguyên, thật là vinh quang lớn lao! Đêm nay ở trong nha môn cử hành Lộc Minh Yến, mời toàn bộ cử nhân tham gia, Giải Nguyên công tử nhất định phải đại giá quang lâm!” Trấn phủ đại nhân nói.
Lộc Minh Yến là tiệc do quan viên địa phương mở ra để chiêu đãi các cử nhân, vừa lúc ở Tống gia có ba cử nhân.
Tống Phúc Tin nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Tống Đoàn Viên nói: “Con cứ việc đi đi!”
Tống Phúc Tin cũng liền đáp ứng, hẹn với Thu Ngọc Thừa và Lục Kiều Ân cùng nhau đi.
Trấn phủ đại nhân vừa lòng rời đi.
“Tiểu tử này được lắm, đã biết ngươi không đơn giản mà!” Thu Ngọc Thừa tiến lên, đấm bả vai Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin đắc ý cười, khói mù mấy ngày nay lập tức liền quét hết.
Lục Kiều Ân cười cười, cũng tiến lên nói chúc mừng, nhưng tươi cười lại có chút miễn cưỡng.
Tống Đoàn Viên nhìn, nhớ tới kiếp trước, nói không chừng là Lục Kiều Ân được Giải Nguyên, đời này, có một số việc đã xảy ra thay đổi.
Lục Kiều Ân về sau có trở thành đối thủ một mất một còn của Tống Phúc Tin hay không?
“Nương, chúng con đi thu thập một chút, chuẩn bị ngày mai tham gia yến hội!” Tống Phúc Tin nói.
Tống Đoàn Viên lập tức nói: “Ta đi cùng các con, hôm nay đi thị trấn đặt mua đồ, tối nay ở lại thị trấn, ngày mai trực tiếp đi tham gia yến hội!”
Ở nông thôn, nếu có người tới, chó trong thôn sẽ sủa không ngừng, đây là nguyên nhân Tống Đoàn Viên không cho Trình Vương tới nông thôn trị liệu.
Hiện giờ ba người Tống Phúc Tin bọn họ muốn tham gia Lộc Minh Yến, nàng vừa lúc mang theo bọn họ đi thị trấn ở trước.
Tống Phúc Tin đáp lời.
Giữa trưa, bốn người liền đến thị trấn.
Tống Đoàn Viên không có cho ba người bọn họ ở trong nhà, mà trực tiếp đi đến tửu lầu lớn nhất thị trấn, cũng không biết nói gì đó với chưởng quầy, chưởng quầy thế nhưng phái người lấy ra hai cái bàn, còn chuẩn bị giấy.
“Này……” Ba người Tống Phúc Tin khó hiểu nhìn Tống Đoàn Viên.
“Chỗ ở đêm nay của ba người các con, cộng thêm tiền thức ăn đều không phải con số nhỏ, ta nói với chưởng quầy, mỗi người viết một bức trừ tiền ăn ở!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Tin đầy mặt hắc tuyến.
Lục Kiều Ân không nhịn được cười nói: “Tống đại phu, lối buôn bán này của ngài không tồi!”
“Thừa dịp ba người các con vừa được cử nhân, còn nóng hổi, mau viết một chút, bằng không đến lúc đó đầy đường đều là bản viết của các con, sẽ không còn hiếm lạ nữa!”
Ba người Tống Phúc Tin sửng sốt, bọn họ vì sao có bản viết đầy đường được?
Ở dưới sự bức bách của Tống Đoàn Viên, ba người chỉ đành bắt đầu viết.
Lúc đầu đã nói mỗi người viết một bức đổi lấy ăn ở của tửu lầu, nhưng người qua đường nghe nói sáng nay ba vị cử nhân lão gia, trong đó còn bao gồm một vị Giải Nguyên viết bên đường, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, nơi nào chịu buông tha, người tiến đến xin chữ xếp hàng dài.
Tống Đoàn Viên phảng phất đã sớm có chuẩn bị, dọn chiếc ghế ngồi ở cửa lấy tiền, đây chính là việc mua bán một vốn bốn lời, một tờ giấy liền giá trị một lượng bạc, còn kiếm được nhiều tiền hơn so với nàng bán dược!
“Được rồi!” Rốt cuộc cũng đến chạng vạng, Tống Đoàn Viên thấy ba người cũng đã mệt, rốt cuộc không thu bạc của ngươi tiếp theo nữa, “Ba vị cử nhân lão gia chỉ phát bản vẽ đến đây, mọi người chờ về sau ba vị cử nhân trúng Trạng nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa lại đến xin đi!”
Mọi người sửng sốt, hiện giờ người xin chữ đang xếp hàng dài từ cửa đến bên đường, sao lại không viết nữa.