Những người trước đó xin được chữ, nghe nói ba vị cử nhân còn muốn thi đậu Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, càng thêm cảm thấy bản chữ viết trong lòng ngực trân quý, vui vẻ rạo rực ôm về nhà.
Thu sạp xong, Tống Đoàn Viên bắt đầu đếm bạc, ba người viết một buổi trưa, một trăm lượng bạc, thật là sinh ý không tồi.
Tống Đoàn Viên đếm xong, từ bên trong lấy ra mười lượng bạc đưa cho ba người.
“Đây là tiền vất vả của các con!” Tống Đoàn Viên nói.
Thu Ngọc Thừa và Lục Kiều Ân sửng sốt.
Kỳ thật bọn họ cũng biết, những người đó đại đa số đều là xin chữ của Tống Phúc Tin, rốt cuộc hắn mới là Giải Nguyên!
“Không cần nhiều như vậy……” Lục Kiều Ân thấp giọng nói.
“Từ hôm nay trở đi, các con chính là huynh đệ tốt, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu mới được!” Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, nhìn ba người, “Bằng không ba người các con kết nghĩa đi?”
Nhiều thêm hai huynh đệ, tổng so với thêm một địch nhân, một cậu em vợ vẫn tốt hơn!
Vì Tống Phúc Tin, Tống Đoàn Viên cũng bất cứ giá nào, nhiều thêm hai người con trai cũng được, nợ nhiều không lo, con rận nhiều không ngứa!
Tống Phúc Tin, Thu Ngọc Thừa, Lục Kiều Ân liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng gật gật đầu.
Ở dưới sự tác hợp của Tống Đoàn Viên, ba người đốt ba cây hương, cùng nhau thề, cùng nhau dập đầu, không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!
“Được được được!” Tống Đoàn Viên mừng đến không khép được miệng, nói lời thấm thía, “Tương lai ba người các con, bất luận là gặp vận may, hay là đi sai đường, hy vọng các con đều có thể nhớ kỹ tình nghĩa kết bái hôm nay, không cần ghen ghét, không cần oán trách, trợ giúp lẫn nhau!”
Lục Kiều Ân sửng sốt, ngước mắt, nhìn vào đôi mắt Tống Đoàn Viên.
Hắn cảm thấy Tống Đoàn Viên giống như xem thấu tâm hắn.
Tống Phúc Tin được Giải Nguyên, hắn có chút ghen ghét!
Hắn tự nhận là hắn viết văn chương vô địch thiên hạ, vì sao chỉ đứng thứ hai?
Hơn nữa, sau khi thi xong, hắn có hỏi qua Tống Phúc Tin, hắn cảm thấy phần dẫn thiết nhập đề tài của Tống Phúc Tin căn bản không có xuất sắc như hắn!
Lời Tống Đoàn Viên nói làm tâm hắn trầm xuống, hắn nghĩ nghĩ, lập tức thoải mái.
Đúng vậy, nếu là huynh đệ tốt, ai thi đậu Giải Nguyên cũng giống nhau!
Lục Kiều Ân ngước mắt vươn tay tới: “Chúng ta đã thề, huynh đệ tốt cùng nhau tiến thối!”
Tống Phúc Tin gật gật đầu, cũng vươn tay tới.
Thu Ngọc Thừa vươn tay, ba người ôm nhau hi hi ha ha mà cười to.
Tống Đoàn Viên nhìn ba người, không nhịn được thở dài một hơi, hy vọng sau này, bọn họ thật sự sẽ nhớ rõ ngày hôm nay.
“Nương, nương giúp con giữ bạc đi, con để sau này đi Thiên Thành dùng!” Tống Phúc Tin nói, đưa bạc cho Tống Đoàn Viên.
Tống Phúc Tin trước đó muốn đi thi Trạng Nguyên, hắn nhìn thấy Tống Đoàn Viên có chút do dự, cảm thấy nhất định là vấn đề tiền bạc, hiện giờ có nhiều bạc như vậy, hắn hẳn là có thể đi!
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ nói: “Con trước lấy ra hai lượng bạc, chuộc lại bộ xiêm y mà con thích đi!”
Tống Phúc Tin sửng sốt.
“Hiện giờ con là Giải Nguyên, nên ăn mặc thể diện một chút!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Tin cười nói: “Nương, cửa hàng xiêm y có xiêm y tốt hơn!”
Tống Đoàn Viên cười cười: “Vậy đi mua đồ mới, tùy con!”
Tống Phúc Tin gật đầu, cùng hai người huynh đệ ra khỏi tửu lầu đi đặt mua xiêm y.
Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng ba người, đột nhiên vỗ đùi: “Ai nha, quên bảo mỗi người bọn họ viết mười tờ tranh chữ chờ tăng giá!”
Kiếp trước, Thu Ngọc Thừa là thế tử hộ quốc công, Lục Kiều Ân là Bảng Nhãn, tranh chữ đảm bảo đáng giá!
Sắc trời không còn sớm, Tống Đoàn Viên về nhà, chuẩn bị buổi tối đi phẫu thuật cho Trình Vương, lại ở cửa thấy được xe ngựa Kỷ Trường An.