Tống Đoàn Viên cũng liền gật gật đầu.
Kỷ Trường An vốn định mở miệng ngăn trở, thấy Tống Đoàn Viên đã đáp ứng, chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống.
Trình Vương ra khỏi Tống gia, đi vào Kỷ gia.
Dựa theo yêu cầu của Kỷ Trường An, là từ cửa chính đi vào.
Trong Kỷ gia, Trình Vương nằm ở trên giường, nhìn sắc mặt không tốt của Kỷ Trường An một cái: “Hiện giờ bổn vương ở trong nhà ngươi, ngươi nói Lương Vương sẽ làm sao?”
Kỷ Trường An ngước mắt: “Ngươi đây là bức ta?”
Trình Vương thở dài: “Ngươi kỳ thật đã sớm làm quyết định, chỉ là xu hướng không rõ ràng, bổn vương chỉ đẩy ngươi một phen mà thôi!”
Kỷ Trường An thấp giọng nói: “Ta hy vọng đây là một lần cuối cùng, ta không thích người khác bức ta!”
Trình Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, “Đại ân của ngươi, bổn vương sẽ không quên, bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện, bất luận điều kiện gì, chỉ cần bổn vương có thể làm được!”
Kỷ Trường An nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Hắn cũng đến thời điểm nên làm lựa chọn, hai vương gia không dựa vào lời nói, khả năng cuối cùng sẽ trở thành địch nhân của cả hai vị vương gia!
Tống Phúc Tin,Thu Ngọc Thừa và Lục Kiều Ân đặt mua y phục mới tham gia Lộc Minh Yến, thỏa thuê đắc ý.
Tửu lầu bên kia vì tuyên truyền, giữ ba người ở lại thêm mấy ngày, Tống Đoàn Viên cũng vui mừng vì được thanh nhàn, mỗi ngày ngoại trừ nấu cơm cho Kỷ Trường An, còn phụ trách ẩm thực và dược liệu cho Trình Vương, cũng rất bận rộn.
Ngay khi Tống Đoàn Viên vội vàng bào chế dược cho Trình Vương, Tống Phúc Quý đột nhiên tiến đến thị trấn, nói là Đàm chưởng quầy tới, muốn lấy nhân trung hoàng đi.
“Còn chưa có làm xong!” Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút.
Dược này sau khi tẩy trắng còn phải phơi ba mươi ngày, bây giờ mới phơi được mấy ngày, còn chưa có hoàn toàn loại bỏ được mùi thối.
“Nhưng Đàm chưởng quầy nói, hắn cần dùng số dược này, một hai phải mang đi!” Tống Phúc Quý nói, “Hơn nữa, Đàm chưởng quầy đã cầm một ngàn lượng bạc còn lại tới nhà, chỉ chờ nương trở về thu bạc!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, nói: “Con chờ ta trong chốc lát, ta thu thập một chút liền trở về cùng con!”
Tống Phúc Quý gật đầu.
Tống Đoàn Viên từ hậu viện đi Kỷ gia, muốn cùng Kỷ Trường An nói sự tình Ngọc dược phường tiến đến thu dược, lại không có nghĩ đến Kỷ Trường An không ở nhà.
Tống Đoàn Viên chỉ đành an bài tốt cho Trình Vương, đi theo Tống Phúc Quý về nhà trước.
Lúc này Đàm chưởng quầy đã chờ ở Tống gia đến không kiên nhẫn!
Sau khi Tống Phúc Quý rời đi, Tống gia cũng chỉ còn dư lại mấy người phụ nhân, Vương Ngọc Lan vội vàng gọi Nhị Nhân tới.
Nhị Nhân liền ngồi với Đàm chưởng quầy, bưng trà đưa nước.
Đàm chưởng quầy không vui nhìn Nhị Nhân một chút, đẩy chén trà đi, nói: “Ta đã đợi hơn một canh giờ, nương tử Tống gia rốt cuộc khi nào mới trở về?”
Nhị Nhân vội nói: “Tống đại nương hẳn là đang ở trên đường, Đàm chưởng quầy ngài đừng có gấp!”
“Vừa rồi ngươi không phải nói, dược kia đang ở ngay trong hậu viện nhà ngươi sao?” Đàm chưởng quầy đột nhiên hỏi.
Nhị Nhân sửng sốt một chút, không biết Đàm chưởng quầy muốn làm gì.
“Đi thôi, ngươi dẫn ta đi lấy thuốc, ta đưa số bạc dư lại cho ngươi, ngươi chuyển giao là được!” Đàm chưởng quầy đứng dậy nói.
Nhị Nhân chạy nhanh xua tay: “Như thế này không được, ta chỉ là tiến đến hỗ trợ, không quyết định được, chuyện này vẫn phải đợi Tống đại nương trở về!”
“Chờ nàng trở lại, nàng khi nào mới có thể trở về được? Trời đã sắp tối, ta còn sốt ruột lên đường, được rồi được rồi, đi nhanh đi, hai bên đã thoả thuận xong tiền hàng, có cái gì phải bàn nữa chứ?” Đàm chưởng quầy thúc giục Nhị Nhân chạy nhanh đi.
Nhị Nhân nghĩ nghĩ cũng đúng, thứ đồ thối này, có thể bán được hơn một ngàn lượng bạc, hắn thật đúng là không nghĩ tới, sớm cầm bạc nhất định không sai!
Nhị Nhân mang theo Đàm chưởng quầy đi đến hậu viện nhà hắn.