Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 427 - Chương 427. Đoạt Hóa 1

Chương 427. Đoạt hóa 1 Chương 427. Đoạt hóa 1

Đàm chưởng quầy lần này mang theo năm chiếc xe ngựa tới, mênh mông cuồn cuộn.

Thân mình Nhị Cột vẫn luôn không dễ chịu, ở trong phòng nghe được động tĩnh liền lảo đảo lắc lư ra tới, nhìn thấy nhiều xe ngựa như vậy, liền hỏi Nhị Nhân: “Đây là có chuyện gì?”

Nhị Nhân vội nói: “Ông nội, ông không cần phải để ý, là dược liệu của Tống đại nương, người ta muốn tới kéo hàng hóa đi!”

Nhị Cột nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy người Tống gia, lại hỏi: “Người Tống gia đâu, sao không thấy ai?”

Nhị Nhân vội nói: “Tống đại ca không làm chủ được, đi thị trấn gọi Tống đại nương, nhưng Đàm chưởng quầy không chờ nổi, muốn kéo hàng hóa đi rồi giao bạc luôn!”

Nhị Nhân nói xong, tiến lên, đè thấp âm thanh nói: “Ông nội, ông đoán xem mấy thứ kia trị giá bao nhiêu tiền? Một ngàn lượng bạc đó, thật đúng là không thể tưởng tượng được!”

Nhị Cột nhíu mày, trầm giọng nói: “Mặc kệ bao nhiêu bạc, kia đều là của Tống gia, cháu làm thuê cho người ta, chuyện lớn như vậy, nhiều bạc như vậy, Tống Phúc Quý cũng không thể làm chủ, sao cháu có thể làm chủ?”

Nhị Nhân vừa nghe vậy thấy cũng đúng, hắn xoa xoa đầu, khó xử nhìn Đàm chưởng quầy một cái.

Nhị Cột thẳng thẳng sống lưng nói: “Vị chưởng quầy này, cháu ta không hiểu chuyện, làm việc hồ đồ, ngài đừng trách, dược là của Tống gia, chúng ta không làm chủ cho ngài lôi đi được, phiền toái ngài trở lại Tống gia chờ một chút!”

Ánh mắt Đàm chưởng quầy tối sầm lại, trầm giọng nói: “Ngươi là cái lão đông tây nào, ngươi có biết thời gian của bổn chưởng quầy quý giá cỡ nào không, ngươi bảo bổn chưởng quầy chờ, ta liền phải chờ sao?”

Nhị Nhân nghe Nhị Cột nói xong, đang hối hận, hiện giờ thấy Đàm chưởng quầy nói năng lỗ mãng, vậy càng không thể giao hàng hóa, từ trong sân lấy một cây gậy sắt, hung thần ác sát chắn trước mặt Đàm chưởng quầy, “Như thế nào, các ngươi định cướp hàng hóa đúng không?”

Đàm chưởng quầy nhíu mày, vẫy vẫy tay, tiểu nhị và xa phu của năm chiếc xe, thêm vào cũng có mười mấy người, lập tức liền xông lên trước.

Ánh mắt Nhị Cột tối sầm lại, một tay kéo Nhị Nhân sang một bên, lập tức đánh ngã hai tiểu nhị kia.

Nhị Nhân sửng sốt, không nghĩ tới ông nội của chính mình đã lớn tuổi, dưới tình huống sinh bệnh, còn có sức lực như vậy, cũng liền không cam lòng yếu thế, tiến lên cũng gạt ngã một người.

Ngay khi hai ông cháu động tay cùng Đàm chưởng quầy, Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Quý cũng liền chạy tới nhà Nhị Cột.

“Dừng tay!” Tống Đoàn Viên thấy người của Đàm chưởng quầy và hai ông cháu Nhị Cột đánh lên, lập tức trầm giọng hô, tiến lên.

Đàm chưởng quầy thấy Tống Đoàn Viên đã trở lại, cũng liền xua xua tay, làm người của chính mình dừng tay.

Lúc này Nhị Cột thở hổn hển, có chút thoát lực, người hơi hơi lung lay một chút.

Tống Phúc Quý và Nhị Nhân chạy nhanh tiến lên, đỡ Nhị Cột.

Tống Đoàn Viên tiến lên trầm giọng hỏi: “Đàm chưởng quầy, ngươi gấp gáp lấy hàng hóa làm gì? Con trai ta không phải đã nói đi lên thị trấn gọi ta sao? Chút thời gian này ngươi cũng không chờ được?”

Đàm chưởng quầy liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái, nhàn nhạt nói: “Thật sự là không có biện pháp, số hàng hóa này chúng ta cần dùng, con trai ngươi vừa đi là hai canh giờ, ai chờ nổi? Thứ này chúng ta muốn, chúng ta cũng có khế ước, như thế nào, ngươi còn có thể đổi ý sao?”

“Ta không phải đổi ý, chỉ là số dược này chưa bào chế xong, cũng chưa tới thời gian giao hàng, Đàm chưởng quầy đã phải lôi đi, nếu hiệu quả của dược không đạt được, hoặc là có vấn đề khác, vậy phải làm sao?” Tống Đoàn Viên hỏi.

Đàm chưởng quầy nói: “Dư lại ngươi liền không cần phải xen vào, chỉ lo cầm bạc của ngươi là được!”

Bình Luận (0)
Comment