“Đây là dược, sẽ uống vào người, nếu hiệu quả không đúng sẽ chết người, Đàm chưởng quầy một câu ta không cần phải xen vào, đến lúc đó thật sự xảy ra mạng người, Đàm chưởng quầy lại không phải Hoàng Thượng, lời nói có thể tính sao?” Tống Đoàn Viên trầm giọng nói.
Ánh mắt Đàm chưởng quầy tối sầm lại, hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Dựa theo khế ước của chúng ta mà làm, còn có hơn phân nửa tháng, đến lúc đó Đàm chưởng quầy lại đến lấy dược đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Đàm chưởng quầy hừ lạnh: “Nếu hôm nay ta nhất định phải mang dược đi thì sao?”
“Vậy chúng ta liền không khách khí!” Nhị Nhân hô to một tiếng, “Mọi người tới đây, mau tới đây, có sơn tặc!”
Đàm chưởng quầy sửng sốt, liền thấy các thôn dân gấp gáp chạy đến, có người vác cuốc, có người vác xẻng, còn có người xoay lưỡi hái.
Người ở phía sau Đàm chưởng quầy chạy nhanh tiến đến gần lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Chưởng quầy, chuyện này không thể lộ ra ngoài, hôm nay xem ra không lấy được hàng hóa, không bằng rời đi trước!”
Đàm chưởng quầy nhíu mày, không nghĩ nhận thua, nhưng lại không có biện pháp, chuyện này nếu nháo lớn, nháo đến quan phủ, hậu hoạn vô cùng!
Đàm chưởng quầy chỉ đành trầm giọng nói: “Được, một khi đã như vậy, ta đây đến thời gian quy định trong khế ước lại đến, hy vọng đến lúc đó Tống đại phu nói chuyện giữ lời!”
Tống Đoàn Viên nói: “Đàm chưởng quầy yên tâm, dược nhiều như vậy, ta lưu trữ cũng vô dụng, là thật sự sợ dược không bào chế tốt, hiệu quả của dược không đạt được hoặc là xảy ra đường rẽ khác, ta chỉ là tiểu dân chúng thật sự không đủ sức!”
Đàm chưởng quầy hừ lạnh một tiếng, quăng ống tay áo chạy lấy người.
Lúc này thím Gì mang theo các thôn dân xông lên, nhìn thấy Đàm chưởng quầy rời đi, cũng liền hô: “Sơn tặc ở đâu?”
Nhị Nhân chạy nhanh nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hiểu lầm!”
Mọi người sau đó mới tan đi.
“Ông nội, ông không sao chứ?” Nhị Nhân thấy Nhị Cột đi đường không xong, không nhịn được gấp giọng hỏi.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên, kiểm tra một chút cho lão nhân, nói: “Có chút thoát lực, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt, mau đỡ ông vào đi!”
Nhị Nhân chạy nhanh đáp lời, cong người, để Nhị Cột ghé vào trên sống lưng hắn, cõng Nhị Cột về phòng, đặt nằm xuống giường đất.
Nhị Cột thở hổn hển một hơi, vẫy vẫy tay nói: “Không được, ta già rồi, khi trẻ còn đánh nhau được với gấu chó ở trong núi, hiện giờ chỉ mấy tên tiểu lâu la đã khiến ta mệt đến không thở nổi!”
Tống Đoàn Viên vội nói: “Thân mình của ngài còn trẻ, ta sẽ làm chút đồ ăn ngon cho ngài tẩm bổ!”
Nhị Cột cười cười, gật gật đầu nói: “Được, được, hướng về phía đồ ăn ngon của ngươi, ta cũng cố sống thêm hai năm nữa!”
Nhị Nhân nghe xong lời này không nhịn được lau nước mắt.
Nhị Cột liếc mắt nhìn Nhị Nhân một cái, thấp giọng nói: “Về sau cháu chịu khó đi theo Tống đại nương của cháu mà học hỏi!”
Nhị Nhân chạy nhanh gật đầu.
Tống Đoàn Viên đang muốn đứng dậy rời đi, Nhị Cột do dự một chút lại gọi Tống Đoàn Viên lại .
“Hai cháu đi ra ngoài thu thập sân một chút, ta nói mấy câu với Tống đại nương!” Nhị Cột phân phó Nhị Nhân và Tống Phúc Quý.
Nhị Nhân và Tống Phúc Quý vội vàng đi ra ngoài.
Nhị Cột nhìn thoáng qua Tống Đoàn Viên, hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ sự tình khi ngươi vừa tới Tống gia thôn không?”
Tống Đoàn Viên cười cười: “Nhớ rõ, sự tình trước khi tới Tống gia thôn ta vẫn nhớ rõ, chỉ là sự tình trước khi tới Tống gia thôn đã quên mất!”