Nhị Cột thở dài: “Nhiều năm như vậy cũng chưa nhớ lại sao?”
Tống Đoàn Viên lắc đầu.
Nhị Cột nghĩ nghĩ, cũng liền xua xua tay: “Được rồi, đi thôi đi thôi, vất vả ngươi!”
Tống Đoàn Viên đi ra ngoài nấu cơm cho Nhị Cột, thuận tiện nhìn thoáng qua nhân trung hoàng.
Nhân trung hoàng đều ở chỗ này, ngoại trừ 5000 cân của Đàm chưởng quầy, còn có hai ngàn cân Tống Đoàn Viên bảo Tống Phúc Quý làm thêm.
Tống Đoàn Viên thật không có nghĩ đến Đàm chưởng quầy lại nóng vội như vậy, nóng vội đến động thủ, chẳng lẽ tác dụng của nhân trung hoàng này thật sự có cái gì kỳ quặc?
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, cảm thấy đặt ở nhà Nhị Cột không an toàn, nàng sai Tống Phúc Quý và Nhị Nhân mướn vài người ngày đêm canh gác.
Đàm chưởng quầy mang theo người ra khỏi thôn.
“Đàm gia, bây giờ phải làm sao?” Thủ hạ tiến lên thấp giọng hỏi, “Vương gia gửi tin tới, nói chuyện này phải giải quyết nhanh một chút, không thể để Kỷ Thập Nhất nhìn ra được sơ hở, nếu cứ kéo xuống như vậy, có gì sơ suất, chúng ta đều không đủ sức!”
Đàm chưởng quầy nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Kỷ Thập Nhất đầu phục Trình Vương, tin tức này có thể tin được không?”
“Không biết, Vương gia phái người đưa tin tới!” Thủ hạ nói.
Đàm chưởng quầy thở dài: “Lúc ấy Kỷ Thập Nhất ai cũng không đầu nhập vào, ta cảm thấy hắn kiến thức rộng rãi, liền để hắn đề cử Tống gia, nếu Kỷ Thập Nhất thật sự đầu phục Trình Vương, sợ là không thể giữ lại người Tống gia!”
Thủ hạ ngẩn ra: “Ý của Đàm gia là muốn động thủ?”
Đàm chưởng quầy gật đầu: “Trước chuẩn bị một chút, Nhị Cột kia thoạt nhìn cũng biết chút võ công!”
Thủ hạ gật gật đầu.
Ban đêm hôm sau, Tống Đoàn Viên lập tức mở mắt ngồi dậy.
Vừa rồi nàng đang ngủ ngon giấc, thân mình đột nhiên run rẩy một chút, trong đầu chợt lóe qua hình ảnh, phảng phất thấy được huyết quang, nàng càng nghĩ càng bất an, chạy nhanh đứng dậy đi ra ngoài.
“Nương, sao nương lại dậy?” Âm thanh Tống Đoàn Viên ra cửa đánh thức Tống Đại Cát.
“Không có việc gì, ta đi đến nhà Nhị Nhân nhìn một cái!” Tống Đoàn Viên nói.
Hôm nay Tống Phúc Quý và Nhị Nhân đều ở bên kia, nhưng Tống Đoàn Viên lại cảm thấy không an tâm.
“Nương, đã trễ thế này con đưa nương đi!” Tống Đại Cát nói, khoác kiện xiêm y ra tới, thắp đèn lồng cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, cũng liền gật đầu, hai người ra khỏi Tống gia, bước thấp bước cao đi đến nhà Nhị Cột.
Nhà Nhị Cột im ắng, Tống Đoàn Viên tức khắc cảm thấy khả năng chính mình đã suy nghĩ nhiều.
Đúng lúc này, nhà Nhị Cột vang lên một trận tiếng chó sủa.
Nhị Cột là thợ săn, trong nhà có một con chó săn, Tống Đoàn Viên vì trông cửa, cũng dắt Đại Hắc của Song Hỉ lại đây, hiện tại hai con chó đều sủa kịch liệt.
Tống Đoàn Viên vội vàng mang theo Tống Đại Cát tiến đến, liền nghe được chó kêu thảm thiết một tiếng rồi không còn âm thanh. Ngay sau đó lại vang lên tiếng kêu lợi hại hơn nữa của Đại Hắc, ô ô, tựa hồ đang cắn người.
Tống Đoàn Viên mang theo Tống Đại Cát vọt tới hậu viện Nhị Cột, liền thấy trong sân có hơn mười hắc y nhân, trên tay đều cầm đại đao chói lọi, một người trong đó đang định chém xuống Đại Hắc.
“Đại Hắc!” Tống Đoàn Viên kêu một tiếng, nhìn hai cục đá bên cạnh, dọn lên ném về phía người nọ.
Người nọ không phòng bị, bị đập trúng đầu.
Tống Đoàn Viên và Tống Đại Cát trước đó đã đi theo Giang Long học được chút võ công, hai người tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng cũng không thể nhìn Đại Hắc chết thảm, mỗi người sờ soạng một cây gậy vọt lên.
Lúc này Tống Phúc Quý và Nhị Nhân cũng nghe được động tĩnh, gọi các huynh đệ dậy cùng nhau bắt trộm.