Lần này người tới có chuẩn bị, Tống Phúc Quý và Nhị Nhân đều chỉ là thôn phu, chỉ có sức trâu, không có kỹ xảo, căn bản không phải đối thủ của hắc y nhân.
Lúc này, có hắc y nhân gạt chân ngã Tống Phúc Quý, vung đao trong tay chém tới Tống Phúc Quý.
Tống Đoàn Viên sợ hãi kêu lên một tiếng, giơ chân đá hắc y nhân kia ra.
Hắc y nhân tức giận, lại đây bắt Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên xoay người chạy, bị thứ gì đó ở dưới chân vướng một chút, lập tức liền ngã xuống mặt đất.
Đại đao chói lọi chém lại đây.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, trước mắt chợt lóe kim quang, nàng cảm thấy chính mình xong rồi, đời trước tích mệnh như vậy, sao chỉ vì mấy ngàn cân dược liệu mà bỏ mạng, sớm biết như vậy, lúc ấy nên thống thống khoái khoái để cho Đàm chưởng quầy cầm dược đi, nhận bạc là được, vì sao còn phải chấp nhất dược có làm tốt hay không, Ngọc dược phường có phải đơn giản đâu?
Trong thời khắc cuối cùng, trong đầu Tống Đoàn Viên đột nhiên hiện lên một gương mặt bé trai, hắn nhìn nàng nói: “Viên Viên, ngươi không được quên ta, vĩnh viễn không được quên ta!”
Tống Đoàn Viên sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại.
Đau đớn trong tưởng tượng không đến, Tống Đoàn Viên chỉ nghe được phía trước có âm thanh người ngã trên mặt đất.
Tống Đoàn Viên mở mắt, liền thấy một thân ảnh đứng ở trước mặt nàng, người kia quay đầu nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Tống Đoàn Viên ngơ ngẩn nhìn gương mặt kia, lắc đầu.
Là Kỷ Trường An! Không biết vì sao, Tống Đoàn Viên cảm thấy gương mặt này quen thuộc như vậy, tựa hồ giống khuôn mặt của bé trai kia……
Có người cầm đại đao xông tới, Tống Đoàn Viên đang muốn kêu cẩn thận, Kỷ Trường An đã nhấc chân tiêu sái lưu loát đá rơi đại đao của người kia.
Tống Đoàn Viên lập tức sửng sốt, Kỷ Trường An biết võ công?
Đúng vậy, Kỷ Trường An biết võ công, hơn nữa còn rất giỏi, người khác căn bản không đến gần được hắn!
Tống Đoàn Viên nhìn hắc y nhân bị hắn đá cho nằm sấp xuống, nàng đột nhiên cảm thấy không chân thật.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ kiếp trước, người này rõ ràng là tay trói gà không chặt, ngồi ở trên ngựa, bởi vì Tống Phúc Truyền dẫn dắt sơn tặc nổi lên xung đột cùng quan binh, trong hoảng loạn hắn bị ngã trên mặt đất, bị xe ngựa kết hôn đè chết, vì sao hiện tại lại biết võ công, còn lợi hại như vậy?
Tống Đoàn Viên ngơ ngẩn nhìn, thẳng đến khi hắc y nhân bị đánh chạy.
“Nương, nương không sao chứ?” Tống Phúc Quý đi lên, nhìn Tống Đoàn Viên
Cánh tay Tống Phúc Quý bị chém bị thương, vẫn luôn đổ máu.
Tống Đoàn Viên nhìn miệng vết thương kia vội vàng lắc đầu, đỡ Tống Phúc Quý về nhà băng bó cho hắn.
“Hòm thuốc ở nơi nào, ta bảo Đại Sơn đi lấy!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên nói một vị trí.
Tống Đại Sơn phi thân lên ngựa nhanh chóng đi Tống gia.
Nhị Nhân bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất không dậy nổi, Nhị Cột đang đỡ hắn dậy.
“Tiểu tử không tiền đồ, bảo ngươi học võ ngươi lại lười biếng, hiện giờ ngay cả một kẻ cắp cũng không đánh lại!” Nhị Cột nói, ngước mắt nhìn cách đó không xa một cái.
Cách đó không xa, Kỷ Trường An và Tống Đoàn Viên đứng chung một chỗ, đỡ Tống Phúc Quý đến một bên ngồi xuống.
Kỷ Trường An vươn tay tới, lộ ra chiếc nhẫn kia.
Nhị Cột nhìn chiếc nhẫn kia, ánh mắt chấn động, thần sắc hắn trở nên u ám.
Đại Sơn rất nhanh liền đem hòm thuốc tới.
Tống Đoàn Viên sai Tống Đại Cát ấn miệng vết thương cho Tống Phúc Quý, nàng nhanh chóng tiêu độc rồi khâu lại.
Tống Phúc Quý đau đến cả người run rẩy.
“Kiên nhẫn một chút!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, tay cầm kim cũng đang run rẩy.