Tống Phúc Quý cũng đang run, không biết là đau hay là sợ hãi.
“Nương, rốt cuộc sao lại thế này? Những người này là ai?” Tống Phúc Quý hỏi.
Tống Đoàn Viên cũng muốn biết.
Đại Sơn lúc này mang theo người tiến đến, sắc mặt lãnh trầm: “Công tử, đều đã chạy, thoạt nhìn đều là cao thủ, chạy trốn rất nhanh, một người cũng không có bắt được!”
Kỷ Trường An nhíu mày, thấp giọng nói: “Trước thu thập một chút đi!”
Đại Sơn gật gật đầu.
Lúc này Tống Đoàn Viên đã khâu xong miệng vết thương cho Tống Phúc Quý, để Tống Đại Cát đỡ Tống Phúc Quý trở về trước.
Tống Đại Cát gật đầu, tiến lên đỡ Tống Phúc Quý.
Đại Sơn chạy nhanh mang theo người tiến lên hỗ trợ.
“Ta đi xem dược!” Tống Đoàn Viên nói.
Nhị Nhân chạy nhanh mang theo Tống Đoàn Viên đi, chân còn khập khiễng.
Dược bị trộm một bộ phận.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, chẳng lẽ thật là người của Ngọc dược phường? Nhưng nàng không có nói không giao hàng, chỉ nói chờ chế tác xong mới giao hàng, Đàm chưởng quầy vì sao phải gấp như vậy?
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Kỷ Trường An một cái.
Kỷ Trường An cũng nhíu mày: “Sợ là nơi sử dụng dược này không thể nói cho người ngoài!”
Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: “Nhân trung hoàng là dược liệu đặc hiệu trị thiên hành độc, thiên hành độc là một loại ôn dịch, chẳng lẽ Ngọc dược phường có thể định liệu trước ôn dịch bùng nổ?”
Kỷ Trường An không dám nghĩ tiếp, thấp giọng nói: “Ngày mai ngươi liền tuyên bố việc nhà Nhị Nhân gặp trộm, đi báo quan, nháo cho động tĩnh càng lớn càng tốt!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: “Đây là vì sao?”
“Bọn họ càng không nghĩ làm người biết sự tồn tại của số dược này, ngươi công bố ra ngoài, chỉ khi sự tồn tại của số dược này không phải bí mật, người một nhà các ngươi mới có thể an toàn! Hơn nữa nếu đây thật là bọn họ làm, bọn họ đã rút dây động rừng, có lẽ không nghĩ tới sẽ thất thủ, cho nên mới lớn mật như thế. Nhưng số dược này bọn họ lại cần, cho nên sau khi phát sinh chuyện này, bọn họ rất nhanh sẽ tới lấy, ngươi cứ đưa dược cho bọn họ!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên nhìn về phía Kỷ Trường An: “Nếu số dược này thật là dùng để trị liệu ôn dịch trong tương lai thì……”
“Ôn dịch hay không ôn dịch, với ta mà nói đều không có quan trọng bằng an nguy của ngươi!” Kỷ Trường An trầm giọng nói.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn.
Kỷ Trường An ngẩn ra, vừa rồi quá mức sốt ruột, hắn thế nhưng không cẩn thận nói ra lời trong lòng chính mình, hắn do dự một chút, lại lần nữa bổ sung: “Nếu ngươi chết, ai nấu đồ ăn ngon cho ta?”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, chỉ vì chút thức ăn này? Chẳng lẽ nàng và hắn không phải bằng hữu sao? Tên không lương tâm đáng chết!
Tống Đoàn Viên hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm, ta mà chết sẽ để cho Đại Cát đi nấu cơm cho ngươi, nàng nấu cơm cũng ăn rất ngon, nhất định sẽ thanh toán hết nợ cho ngươi!”
Kỷ Trường An vươn tay tới bắt được tay Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn Kỷ Trường An.
Nam nhân cách thật sự gần, Tống Đoàn Viên gần như có thể cảm nhận được nhịp tim đập của hắn, nàng khó hiểu ngước mắt, thấp giọng hỏi: “Làm gì vậy?”
“Tống Đoàn Viên, ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi thiếu nợ ta thì chính ngươi phải trả, ta không chấp nhận chuyện mẫu thân nợ, con gái trả!” Kỷ Trường An trầm giọng nói, biểu tình vô cùng trịnh trọng.
“Phi phi phi, cái gì mà mẫu thân nợ, con gái trả, ngươi suy nghĩ quá hoàn mỹ đi!” Tống Đoàn Viên cảm thấy mấy chữ này quá chói tai, dễ làm người có liên tưởng không tốt.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút: “Ngươi nói nếu ngươi chết không thể nấu cơm, sẽ để Tống Đại Cát làm cho ta, không phải mẫu thân nợ, con gái trả là gì?”
Kỷ Trường An nói xong, đột nhiên sửng sốt một chút, ngước mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên: “Đầu của ngươi suy nghĩ cái gì vậy?”