Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An, đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Đại Sơn, Đại Sơn nói, Kỷ Trường An ở sau lưng đã làm rất nhiều chuyện vì nàng, chẳng lẽ cũng bao gồm chuyện này?
“Kỷ Trường An, nếu ngươi giúp ta vì sao không nói?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Kỷ Trường An có chút chột dạ, nhưng vẫn nói: “Đây cũng không xem như là hỗ trợ, chỉ là bởi vì hắn đến chỗ ta mua hàng hóa, ta nhớ tới giao tình cùng Hách thần y, đúng lúc dược phường của ngươi lại vừa mới thành lập, cho nên thuận tay liền chuyển vụ mua bán này cho ngươi mà thôi! Thứ này dính phân với nước tiểu, cũng không phải thứ tốt gì!”
Tống Đoàn Viên dừng một chút, thật là như vậy sao?
Cũng đúng, tiền này kiếm lời được một ít, nhưng cũng trêu chọc tới tai họa.
“Cánh tay Phúc Quý như thế nào rồi?” Kỷ Trường An vội vàng dời đi lực chú ý của Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: “Không có chuyện gì lớn, xương cốt không bị gãy!”
“Vậy là tốt rồi!” Kỷ Trường An nói.
Lúc này, Đại Sơn tiến đến thấp giọng nói: “Công tử, người của chúng ta đã đuổi kịp đoàn xe Đàm chưởng quầy!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, hỏi: “Ngươi muốn theo dõi đoàn xe của Đàm chưởng quầy sao?”
Kỷ Trường An gật đầu: “Nhìn xem Ngọc dược phường rốt cuộc muốn làm gì!”
Tống Đoàn Viên vốn định nói nàng còn làm dư hai ngàn cân nhân trung hoàng, nghĩ nghĩ vẫn không có nói ra.
Có lẽ là nàng quá nhạy cảm cũng không chừng.
“Nương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đại ca không có việc gì chứ?” Đột nhiên, âm thanh Tống Phúc Tin vang lên.
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại, liền thấy Tống Phúc Tin mang theo Lục Kiều Ân tiến đến.
Tống Phúc Tin tiến lên hỏi, đôi mắt Lục Kiều Ân cũng gắt gao nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên.
“Không có việc gì không có việc gì!” Tống Đoàn Viên vội nói, “Chỉ bị trầy da một chút, rất nhanh liền sẽ không có việc gì!”
“Vậy Tống đại phu thì sao?” Lục Kiều Ân cẩn thận nhìn mặt Tống Đoàn Viên, “Hình như là có chút tiều tụy, có phải đã bị kinh hách hay không?”
Tống Đoàn Viên theo bản năng sờ sờ khuôn mặt của chính mình, cười nói: “Vẫn ổn, cũng may chuyện này đã giải quyết xong!”
Kỷ Trường An nghe xong, không vui ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Kiều Ân một cái, tiều tụy? Tống Đoàn Viên hôm nay giữa trưa còn ăn một chén mì trộn tương lớn, không biết tên tiểu tử này từ nơi nào toát ra tới, rốt cuộc là con mắt nào thấy Tống Đoàn Viên tiều tụy?
Lục Kiều Ân nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, căn bản không có chú ý đến Kỷ Trường An, hắn thấp giọng nói: “Tống đại phu, đều là chúng ta không tốt, chúng ta chỉ lo ở thị trấn tham gia yến hội, sự tình trong nhà một chút đều không có quan tâm!”
Trong nhà? Kỷ Trường An nhíu mày, Tống gia khi nào thành trong nhà Lục Kiều Ân?
“Không có việc gì, ta biết các ngươi đều là những đứa trẻ ngoan!” Tống Đoàn Viên nói, “Các ngươi ở thị trấn, có nghe được sự tình ân khoa hay không?”
Tống Phúc Tin nói: “Còn chưa có tin tức, nhưng mọi người đều đang truyền nhau, giống như thật sự sẽ gia tăng ân khoa!”
Tống Đoàn Viên nghĩ đến Kỷ Trường An, chuyển mắt nhìn về phía hắn: “Kỷ công tử có nghe được tin tức gì không?”
Trong lòng Kỷ Trường An rầu rĩ, liếc mắt nhìn Lục Kiều Ân một cái: “Tin tức thật ra cũng biết một ít!”
Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi: “Có thêm ân khoa không? Nếu Kỷ công tử biết thì nói cùng bọn nhỏ, cũng để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng!”
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: “Chuyện này còn chưa có định ra, ta chỉ nghe nói có xu thế này, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng trước cũng tốt!”
Tống Phúc Tin gật gật đầu, duỗi tay nắm lấy tay Lục Kiều Ân, “Vậy các huynh đệ chúng ta cùng nhau nỗ lực!”
“Đúng vậy, ta sẽ không để Tống đại phu thất vọng!” Lục Kiều Ân tiếp tục nhìn Tống Đoàn Viên nói.
Lông mày Kỷ Trường An đều nhăn vào với nhau……