Tiểu tử này thi như thế nào, có quan hệ gì cùng Tống Đoàn Viên? Trong lòng Kỷ Trường An giống như bị mèo cào, ngứa ngáy lợi hại.
Dược đã bán đi, cũng coi như là giải quyết xong một cọc tâm sự, giữa trưa, Tống Đoàn Viên làm vài món thức ăn, mời Kỷ Trường An cùng nhau ăn cơm.
Lục Kiều Ân vẫn còn ở Tống gia, tự nhiên cùng nhau lên bàn.
“Tống đại phu, không thể tưởng được ngươi y thuật cao minh, nấu cơm cũng ăn ngon như vậy! Phúc Tin bọn họ thực sự có phúc khí!” Lục Kiều Ân cầm bánh rán hành trong tay, trong miệng đang nhai thịt xào cay, đôi mắt tỏa sáng.
“Đây là rau nhà hàng xóm đưa tới, cũng xem như sạch sẽ, ngươi thích ăn thì tốt!” Tống Đoàn Viên nói.
Lục Kiều Ân gật đầu: “Ta chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy!”
“Cái này tính là gì, nương ta còn biết làm một món đồ ăn gọi là Đoàn Viên, hiện chỉ tửu lầu lớn nhất thành Thái Bình mới có, nghe nói bán rất chạy!” Tống Phúc Tin không nhịn được nói.
Đoàn viên…… Kỷ Trường An không nhịn được nhướng mày, tên này là hắn đặt, có nhiều ý nghĩa kỷ niệm.
“Món Đoàn Viên kia ta đã ăn qua!” Lục Kiều Ân vừa nghe vậy thì càng thêm kích động, “Tửu lầu kia mỗi lần đều cung không đủ cầu, ta trước đó đã đi hai lần đều không có mua được món này, sau ta lại phát hiện một bí quyết, đi nói với chưởng quầy, dùng thêm mấy văn tiền, là có thể ăn được đồ ăn chính mình thích!”
Lục Kiều Ân càng nói càng kích động, “Hóa ra là món do Tống đại phu nghĩ ra, trách không được gọi là Đoàn Viên!”
Tống Đoàn Viên không nhịn được che che mặt, thấp giọng nói: “Cái tên này cũng không phải là do ta đặt!”
Lục Kiều Ân vừa nghe vậy, cười nói: “Đúng vậy, ta ngay từ đầu nghe cái tên này, cũng thấy có chút kỳ quái, bởi vì ta nhận thức Tống đại phu, tổng cảm thấy cái tên này có chút mạo phạm ngài! Cũng không biết ai đặt cái tên này. Dù là ngài sáng tạo ra đồ ăn này, cũng không thể trắng ra như vậy!”
Kỷ Trường An thanh thanh giọng ho khan hai tiếng: “Tửu lầu mà ngươi nói là của ta, cái tên Đoàn Viên cũng là do ta đặt! Còn chưởng quầy kia thế nhưng trong lén lút thu bạc của khách nhân, chuyện này ta sẽ điều tra!”
Lục Kiều Ân vừa nghe vậy, chạy nhanh nhét bánh rán vào trong miệng, không nói nữa.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Kỷ Trường An ngạo kiều một cái, “Kỷ công tử ăn nhanh đi, nếu không đồ ăn sẽ bị lạnh! Đây là cá ngài thích ăn nhất!”
Tống Đoàn Viên đẩy cá đến trước mặt Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An ăn cá, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Cơm nước xong, Tống Đoàn Viên cho rằng Kỷ Trường An sẽ rời khỏi Tống gia, rốt cuộc dược này đã được Đàm chưởng quầy lôi đi, Kỷ Trường An đã giúp đỡ bận việc nhiều ngày như vậy, hẳn là cũng có sự tình chính mình muốn làm, lại không có nghĩ đến, Kỷ Trường An ngồi ở trong sân nhàn nhã uống trà.
Lục Kiều Ân và Tống Phúc Tin ở trong phòng đọc sách, âm thanh đọc sách lanh lảnh không dứt bên tai.
Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An vẫn còn tiếp tục uống trà, đang muốn nói cái gì, Kỷ Trường An liền chỉ chỉ ấm trà.
Tống Đoàn Viên đi đến nhìn thoáng qua, thấy là đã hết nước, chỉ đành nhận mệnh đi đến phòng bếp đun nước mang đến.
“Kỷ công tử, gần đây không vội chứ?” Tống Đoàn Viên rót nước xong, cười tủm tỉm hỏi.
“Còn ổn!” Kỷ Trường An chậm rì rì nâng chung trà lên, thổi thổi lá trà bên trên, chậm rãi nhấm một ngụm nói, “Đây là trà gì, hương vị cũng không tệ lắm!”
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, hắn đã uống trà này hết một buổi trưa, trà đều uống đến ngán, mới nếm ra vị không tồi?
“Trà hoa cúc, là hoa cúc dại ven đường, Kỷ công tử chưa từng uống qua sao?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Kỷ Trường An lắc đầu: “Ta trước kia chỉ uống mông đỉnh cam lộ, hơn nữa nhất định phải là hái vào đầu xuân. Trước tiên đặt dưới đáy lu một tầng vôi sống, mặt trên lót đá, lại dùng túi giấy sạch sẽ bọc lá trà, đặt ở trên đá, miệng lu phải chú ý bịt kín, đặt một cái vào đông, đầu xuân lấy ra, dẫn nước sơn tuyền để pha.”