Tống Đoàn Viên nhíu mày, duỗi tay cầm ấm trà lấy lại đây: “Ta không có loại lá trà chú ý nhiều như vậy!”
Kỷ Trường An cười cười: “Không có việc gì, trà này cũng thực ngon.”
Tống Đoàn Viên nghe vậy, lại không tiện cầm đi nữa, chỉ đành thả lại.
Hoá ra trà hoa cúc này của nàng còn có thể so sánh với danh trà mông đỉnh cam lộ!
“Đôi khi phẩm trà, cũng không phải là phẩm trà, mà là tâm cảnh!” Kỷ Trường An nhàn nhạt cười cười, “Tâm cảnh mỹ, tự nhiên trà mỹ!”
Tống Đoàn Viên nhịn xuống xúc động muốn ngáp.
Nàng lo lắng đề phòng mấy buổi tối, hiện giờ dược liệu rốt cuộc đã đưa đi, nàng muốn ngủ bù, nhưng khách nhân không đi, nàng sao có thể đi ngủ?
Thời gian chậm rãi trôi qua, mắt thấy sắc trời sắp tối.
Tống Đoàn Viên không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn Kỷ Trường An vẫn còn đang uống trà một cái: “Kỷ công tử bữa tối ăn gì?”
Tống Đoàn Viên lời ngầm chính là, chúng ta muốn ăn cơm, ngươi có thể đi rồi!
Ai biết Kỷ Trường An chậm rãi nhếch môi, cười nói: “Tùy ý, ta không kén ăn!”
Tròng mắt Tống Đoàn Viên rung động hai cái, tình cảnh này là tính toán lưu lại ăn bữa tối?
“Kỷ công tử, lưu lại trong thôn này, là vì còn có hàng hóa muốn thu mua sao?” Tống Đoàn Viên thật sự là không nhịn được, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Kỷ Trường An lắc đầu: “Không có!”
Không có còn không chạy nhanh đi……
Tống Đoàn Viên xấu hổ cười cười: “Kỷ công tử, ngài xem, hiện giờ đứa con thứ hai của ta đã trở lại, căn phòng này……”
Kỷ Trường An trước kia ở trong phòng Tống Phúc Truyền và Tống Phúc Tin, hiện giờ Tống Phúc Tin đã trở lại, tự nhiên liền không có phòng cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Vậy Lục Kiều Ân ở nơi nào?”
Tống Đoàn Viên vội nói: “Hắn và Tống Phúc Tin ở cùng một chỗ, bọn họ là huynh đệ kết nghĩa, rất thân cận!”
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Huynh đệ kết nghĩa?”
Tống Đoàn Viên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ba người bọn họ kết nghĩa huynh đệ, Kỷ công tử khả năng không biết chuyện này!”
Trong lòng Kỷ Trường An vừa động, ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên: “Ba người bọn họ…… Còn có ai nữa?”
“Thu Ngọc Thừa, cũng là người năm nay khảo trúng cử nhân!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Tin trở về nói, Thu Ngọc Thừa đã được người họ Thu đón đi, vậy Thu Mâu Mâu và Thu Trác Thị tự nhiên cũng đi trở về theo.
“Nói như vậy, ngươi lại nhiều thêm hai người con trai sao?” Khóe môi Kỷ Trường An sung sướng gợi lên.
Tống Đoàn Viên xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, hiện giờ ta thật là con cháu đầy nhà!”
Tươi cười nơi khóe môi Kỷ Trường An càng lớn hơn: “Không tồi, tự dưng nhặt được hai người con trai cử nhân!”
Tống Đoàn Viên đang định nói tiếp, liền thấy Kỷ Trường An lập tức đứng lên: “Ta vừa nhớ ra, trong nhà ta còn có chuyện, không lưu lại dùng bữa tối nữa, về sau lại nói!”
Kỷ Trường An đi ra khỏi tòa nhà.
Đại Sơn ở bên ngoài đã sớm vội vã xoay quanh, vừa thấy Kỷ Trường An ra tới, chạy nhanh tiến lên nói: “Tổ tông của tiểu nhân, ngài rốt cuộc cũng chịu đi, Đàm chưởng quầy bên kia……”
Kỷ Trường An giơ tay lên, ý bảo Đại Sơn trước đừng nói.
Đại Sơn chạy nhanh câm miệng, nhấc màn che lên đón Kỷ Trường An lên xe ngựa.
Xe ngựa bay nhanh rời đi.
Tống Đoàn Viên vốn định đi ra đưa Kỷ Trường An, người vừa đến cửa, xe ngựa đã chạy như bay đi ra ngoài, lớp tro bụi do xe ngựa tạo nên nhào vào mặt……