Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 439 - Chương 439. Nhị Cột Không Thấy (1/2)

Chương 439. Nhị Cột không thấy (1/2) Chương 439. Nhị Cột không thấy (1/2)

“Khụ khụ!” Tống Đoàn Viên không nhịn được ho khan hai tiếng, vừa rồi còn không nóng nảy, một lát sau liền gấp thành như vậy?

“Nương, Kỷ công tử đi rồi sao?” Tống Phúc Tin từ trong phòng vươn đầu ra.

Tống Đoàn Viên gật đầu: “Đi rồi, bằng không ta còn phải tiếp đón!”

Tống Đoàn Viên duỗi người, phân phó Vương Ngọc Lan và Tống Đại Cát, “Buổi tối các con nấu cơm, ta đi ngủ một lát, lát nữa ăn cơm không cần gọi ta, đã mấy ngày ta không ngủ ngon rồi!”

Mấy người Vương Ngọc Lan vội vàng đáp lời.

Lại nói đến Kỷ Trường An trên xe ngựa, Đại Sơn một bên đánh xe một bên gấp giọng bẩm báo, “Công tử, Đàm chưởng quầy giao dược liệu cho một người gọi là Mông Sáu, Mông Sáu này ở trên giang hồ thanh danh không tốt lắm, ỷ vào có hơi chút y thuật hãm hại lừa gạt không nói, nghe nói còn hay hứa hẹn lừa tiền người bệnh, cố ý làm bệnh tình người bệnh tăng thêm, kéo dài thành ác tính.”

Kỷ Trường An nhíu nhíu mi, Ngọc dược phường là dược phường phía dưới Ngọc Côn, bởi vì có quan hệ cùng Ngọc Côn, ở vương triều Thiên Cơ có thể xem như tương đối uy quyền, dược phường vì sao phải hợp tác với loại người thanh danh hỗn độn như Mông Sáu này?

“Hiện tại người của chúng ta còn nhìn chằm chằm Mông Sáu không?” Kỷ Trường An hỏi.

Đại Sơn lắc đầu: “Mông Sáu quá giảo hoạt, người của chúng ta bị mất dấu vết!”

Kỷ Trường An nhíu mày, trầm giọng nói: “Đi đến địa phương bọn họ giao dược liệu xem!”

Đại Sơn chạy nhanh đáp lời.

Kỷ Trường An tới địa phương Đàm chưởng quầy giao nhận dược liệu với Mông Sáu, theo địa thế quan sát một chút.

Đây là con đường phân nhánh, có ba hướng, một hướng thông về Thiên Thành, một hướng thông đến biên cảnh Xu quốc, mà một hướng khác thông đến thành Thái Bình.

“Con đường này là thông đến Thiên Thành, người của chúng ta nói, bọn họ đi về phương hướng Thiên Thành!” Đại Sơn nói.

Kỷ Trường An xuống xe ngựa, cẩn thận nhìn dấu vết bánh xe, hơi hơi nhíu mày, hắn ngẩng đầu lên nhìn phương hướng thành Thái Bình.

“Đàm chưởng quầy trở về thành Thái Bình đúng không?” Kỷ Trường An hỏi.

“Đúng vậy, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Đàm chưởng quầy mang theo người giao hàng hoá cho Mông Sáu, sau đó chính mình mang theo đoàn xe trở về thành Thái Bình!” Đại Sơn nói.

Kỷ Trường An lại lần nữa cẩn thận nhìn dấu vết bánh xe, thấp giọng nói: “Từ dấu vết trên bánh xe, có thể thấy trọng lượng hàng hóa trên xe cũng không giảm bớt nhiều, rất có thể hàng hóa vẫn còn trên xe!”

Đại Sơn sửng sốt một chút: “Ý của công tử là, bọn họ kỳ thật trở về thành Thái Bình, nhưng lại cố ý giao tiếp ở chỗ này?”

“Có lẽ Mông Sáu kia chỉ là mồi nhử, dời đi lực chú ý của chúng ta mà thôi!” Kỷ Trường An nói.

Mông Sáu là người từng trải, nếu hắn muốn trốn, Kỷ Trường An muốn tìm được hắn, sẽ cần rất nhiều người, vật lực, tài lực, cứ như vậy khẳng định sẽ xem nhẹ tình huống Ngự Dược Phòng bên kia.

“Vậy có đuổi theo Mông Sáu nữa không?” Đại Sơn hỏi.

“Đi về thành Thái Bình!” Kỷ Trường An trầm giọng nói.

Đại Sơn chạy nhanh đáp lời.

Lúc này sau núi thanh sơn, Nhị Nhân gian nan bò vào mộ thất, sau đó lại bò ra, dùng dây thừng kéo chính mình lên.

“Như thế nào?” Nhị Cột leo núi mệt mỏi, ngồi ở bên cạnh cục đá nghỉ ngơi, thấy Nhị Nhân từ mộ ra tới, chạy nhanh tiến lên hỏi.

“Ông nội, cửa mộ kia đích xác có dấu vết bị mở ra, cái nhẫn ban chỉ mà ông nói đúng là không thấy đâu!” Sắc mặt Nhị Nhân xanh trắng, có chút sợ hãi, “Ông, chúng ta không trông mộ tướng quân tốt, có khi nào sẽ bị trừng phạt hay không?”

Nhị Cột sắc mặt ngưng trọng, xua xua tay, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?"

“Ông nội, nhà chúng ta có phải sắp đại họa lâm đầu hay không?” Nhị Nhân cũng lo lắng lên, hắn vừa mới được mười lượng bạc, đời này hắn còn chưa có kiếm được nhiều bạc như vậy đâu, hắn muốn xài hết rồi mới chết!

Bình Luận (0)
Comment