Tống Đoàn Viên sửng sốt, nhìn trong chốc lát, những người đó đều là đang dọn đồ cổ trong phòng Kỷ Trường An, có nhiều thứ Kỷ Trường An rất thích, nàng ngẫu nhiên còn đã từng thấy hắn chà lau.
Đại Sơn vẻ mặt tiếc hận nhìn theo, không ngừng lắc đầu.
“Đây là làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên tiến lên hỏi Đại Sơn.
Đại Sơn vội nói: “Tống đại nương, còn không phải do vụ làm ăn kia thất bại sao, tất cả chuẩn bị mà công tử nhà chúng ta đã làm trước đó đều uổng phí, gần đây cửa hàng không quay vòng vốn được, liền đem những đồ này đổi thành bạc để quay vòng một chút.”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, sự tình lần này thật sự nghiêm trọng như vậy?
Tống Đoàn Viên tiến vào phòng, thấy Kỷ Trường An tựa hồ đang trầm tư, nhìn thấy Tống Đoàn Viên tiến vào, hắn liền hỏi: “Ngươi đã trở lại? Chân Trình Vương như thế nào rồi?”
“Khá hơn nhiều!” Tống Đoàn Viên nói, lại nhìn nhìn phòng sách trống rỗng, hỏi: “Ngươi thật sự bởi vì sự tình lần trước mà tổn thất rất nhiều?”
Kỷ Trường An trầm mi mắt, đầy mặt cô đơn.
Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng càng thêm khó chịu.
Giữa trưa, Kỷ Trường An nhìn cơm canh chuẩn bị tinh mỹ không nhịn được đắc ý gợi lên khóe môi.
Thẩm Lận tiến đến bẩm báo sự tình, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng 'trộm gà' kia của Kỷ Trường An, bất đắc dĩ nói: “Công tử, công tử làm như vậy có mệt hay không?”
Kỷ Trường An bất đắc dĩ cười khổ: “Ta nhìn nàng sinh con, một đứa lại một đứa, nhìn nàng thích người khác càng ngày càng cách xa ta, ta còn không cảm thấy vất vả, chút việc này lại tính là cái gì? Lòng có thích, bất luận lấy loại phương thức nào ở bên nhau đều là ngọt ngào!”
Thẩm Lận thở dài, hắn thật sự nghĩ không rõ, Kỷ Trường An vì sao phải làm cho chính mình vất vả như vậy!
Xem ra hắn cần giúp công tử một phen!
Tống Đoàn Viên đi tìm Chu Cảnh Thiên, đáp ứng sự tình muốn mở y quán.
Chu Cảnh Thiên vừa nghe vậy, thập phần vui mừng, nói là vừa lúc có cửa hàng thích hợp.
Tống Đoàn Viên theo Chu Cảnh Thiên đi nhìn cửa hàng, giá cả cũng thích hợp, chi một trăm lượng bạc để mua, sau đó liền bắt đầu xuống tay xử lý chuẩn bị y quán.
Có vết xe đổ lần trước, Tống Đoàn Viên bất luận bận như thế nào, tới thời gian cũng nhất định sẽ xuất hiện đúng giờ ở Kỷ gia nấu cơm cho Kỷ Trường An.
Y quán đang chuẩn bị, một ngày này, Tống Đoàn Viên mang theo chút thức ăn đi xem Tống Phúc Tin.
Việc học ở Quốc Tử Giám bận rộn, đặc biệt là sắp thi đình, Tống Phúc Tin một tháng đều không có nghỉ về nhà.
Tống Đoàn Viên liền chuẩn bị thịt kho tàu và măng xào, còn có ngó sen, đưa đi cho Tống Phúc Tin.
Tống Đoàn Viên làm rất nhiều, làm cả phần cho Lục Kiều Ân và Thu Ngọc Thừa.
Tống Đoàn Viên tới cửa Quốc Tử Giám, đang định nhờ học sinh gọi Tống Phúc Tin ra, liền thấy ở cửa có một chiếc xe ngựa xa hoa, thị vệ xếp hàng ngăn nắp, thập phần khí thế, sau đó một nam tử tầm 27-28 tuổi, từ trên xe ngựa đi xuống, một thân cẩm y màu đen, ngũ quan mỹ lệ lại âm trầm, đúng là vị Lương Vương tàn nhẫn độc ác kia.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, theo trực giác trốn đến một bên.
Lương Vương sao lại tới Quốc Tử Giám? Vậy hắn có thể nào nhìn thấy Tống Phúc Tin hay không?
Tưởng tượng đến “duyên phận” giữa Lương Vương và Tống Phúc Tin ở kiếp trước, Tống Đoàn Viên liền cảm thấy tay chân rét run.
Một đời này, Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu lại lần nữa gặp nhau, nếu tái ngộ thấy Lương Vương, vậy hai người bọn họ……
Tống Đoàn Viên hận không thể lúc này liền xông vào Quốc Tử Giám, mang Tống Phúc Tin ra tới!
Đáng tiếc Lương Vương giá lâm, Quốc Tử Giám giới nghiêm, Tống Đoàn Viên căn bản không vào được.
Tống Đoàn Viên cầm hộp đồ ăn chờ ở bên ngoài, thấy Lương Vương đi vào lâu như vậy đều không ra tới, chậm rãi tay chân liền có chút rét run.
“Ngươi ở chỗ này làm gì?