Tống Đoàn Viên tiến lên đắp chăn cho Kỷ Trường An, ủ rũ cụp đuôi đi ra cửa.
Xem ra phải chờ đến ngày mai Kỷ Trường An tốt một chút lại bàn!
Sáng sớm, Tống Đoàn Viên liền thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho Kỷ Trường An.
So sánh với trước kia chỉ một chén mì đơn điệu, hoặc là một chén hoành thánh, bữa sáng hôm nay Tống Đoàn Viên làm tràn ngập thành ý.
Bánh bao nhỏ, tào phớ, mì khô nóng, còn có canh, Tống Đoàn Viên đã bận việc suốt một canh giờ, dẫn theo bà tử trong phòng bếp cùng nhau bưng lên cho Kỷ Trường An, chỉ riêng hộp đồ ăn ba tầng đã phải dùng hẳn ba cái.
Sắc mặt Kỷ Trường An tái nhợt ngồi ở trước bàn, nhìn bữa sáng đầy bàn, thở dài một hơi.
“Không thích ăn sao?” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Nghĩ đến tổn thất mấy chục vạn lượng bạc, nơi nào có tâm tình!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Ta đã nói với ngươi, ta có việc, xem như xin nghỉ!”
Kỷ Trường An không nói tiếp, chỉ nhìn chiếc đũa bất động.
“Ta thật sự không có 30 vạn lượng bạc, hơn nữa, ngươi cũng không thể bảo đảm vụ làm ăn này vẫn luôn kiếm tiền đúng không, như vậy đi, ta cho ngươi ba ngàn lượng, chúng ta huề nhau!” Tống Đoàn Viên khẽ cắn môi nói.
Trả xong nợ, nhất định phải cách cái tên Kỷ Trường An này ra xa thật xa, bằng không nếu còn tiếp tục, Tống Đoàn Viên có khi phải dùng cả chính mình để bồi thường!
“Ta không cần bạc!” Kỷ Trường An chuyển mắt nhìn Tống Đoàn Viên, “Ta bị đói đến mức mờ cả mắt, ta đã nghĩ tới, ta từ giờ trở đi, không bao giờ tìm người học trù nghệ của ngươi nữa, ngươi nhìn xem, không có học được tinh túy của ngươi không nói, còn xảy ra việc!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, nam nhân này là có ý gì?
“Vậy ý ngươi là…… Ngươi không phải muốn ta vẫn luôn nấu cơm cho ngươi chứ? Không được!” Tống Đoàn Viên vội nói.
Nàng không thể cả đời đều ở bên Kỷ Trường An, nàng còn có cuộc đời mà chính mình muốn sống!
Hôm qua Chu Cảnh Thiên đề nghị mở y quán, Tống Đoàn Viên kỳ thật có chút động tâm.
Mấy năm về sau, Tống Phúc Tin sẽ ở lại Thiên Thành, nếu nàng có thể mở một y quán, chờ sau khi hắn phụ tá Trình Vương ngồi lên vị trí Thái Tử, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cùng Lương Vương, Kỷ Trường An thuận lợi thành thân, vậy nàng liền thật sự có thể thành công lui thân.
Tống Đoàn Viên không nghĩ sống lại một đời, chỉ làm một bà tử nấu cơm cho Kỷ Trường An!
Tống Đoàn Viên lại không biết Kỷ Trường An nghe xong lời này, trái tim đập thình thịch.
Hóa ra Tống Đoàn Viên vẫn luôn muốn chạy.
Kỷ Trường An có chút mất mát, thấp giọng nói: “Dù cho ngươi đi, cũng phải chờ đến khi ta tìm được người thích hợp tiếp nhận công việc của ngươi!”
Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên còn định nói nữa, Kỷ Trường An tựa hồ mệt mỏi, vẫy vẫy tay, ý bảo Tống Đoàn Viên có thể đi rồi.
Tống Đoàn Viên chỉ đành đi ra ngoài.
Kỷ Trường An nhìn một bàn đồ ăn này, hoàn toàn đã không có tâm tư ăn uống.
Mấy ngày tiếp theo, Tống Đoàn Viên liền lưu lại Kỷ gia thành thành thật thật nấu cơm cho Kỷ Trường An, thuận tiện điều dưỡng thân mình cho hắn, ngẫu nhiên đi Trình Vương phủ trị chân cho Trình Vương.
Chân của Trình Vương đã khỏi đến không sai biệt lắm, mấy ngày nay ở trong triều thực thuận lợi, trên mặt Thục phi nương nương cũng tất cả đều là không khí vui mừng, ban thưởng Tống Đoàn Viên không ít.
Tống Đoàn Viên nhìn sa tanh cùng trang sức hiếm thấy, trong lòng nhớ tới Tống Đại Cát các nàng, muốn mang về cho các nàng.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, sinh ý của Kỷ gia trải dài khắp thiên hạ, hẳn sẽ có đoàn xe đi trấn Thanh Sơn, liền tính toán đi tìm Kỷ Trường An, nhờ hắn hỗ trợ.
Tống Đoàn Viên vừa đến cửa, liền thấy có người đang dọn đồ từ trong Kỷ gia ra ngoài .