Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 500 - Chương 500. Tuyệt Vọng Lốc Xoáy Người 2

Chương 500. Tuyệt vọng lốc xoáy người 2 Chương 500. Tuyệt vọng lốc xoáy người 2

Chương 500: Tuyệt vọng lốc xoáy người 2

Tống Đoàn Viên xuống hết ba ly trà, rốt cuộc giảm bớt cảm giác khát, nàng xoa xoa miệng, ngồi trên bàn nghỉ ngơi.

Nàng hàng năm đều sinh bệnh, chưa từng trải qua thực tập chính quy ở bệnh viện, cho nên lập tức nhìn thấy nhiều người bệnh như vậy, thật sự có chút hoảng.

Hôm nay nếu không có Kỷ Trường An ở đây, nàng cũng không biết chính mình sẽ kiên trì tiếp như thế nào.

“Về sau buổi sáng nếu ngươi chỉ có thể xem được hai mươi người bệnh, vậy liền phát hai mươi thẻ khám bệnh, dư lại để bọn họ buổi chiều tới, như vậy miễn cho chậm trễ thời gian của mọi người, lại nói người nhiều, dễ dàng lây bệnh!” Kỷ Trường An nói.

Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, đây đúng là điều nàng muốn nói, người nam nhân này sao lại đoạt lời kịch của nàng?

“Đối phó với nhiều khách nhân như vậy, ta so với ngươi có kinh nghiệm hơn, đừng quên, các nơi trên cả nước, cửa hàng Kỷ gia ta là đông khách nhất!” Kỷ Trường An cười nói.

Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Kỷ Trường An tươi cười đắc ý, đột nhiên cảm thấy Kỷ Trường An như vậy thập phần có mị lực, nàng cũng không nhịn được nhẹ nhàng cười rộ lên.

Buổi chiều, có một người bệnh đặc thù, một thân y phục màu đen, trên người che kín mít.

“Ngài nhìn bệnh gì?” Lưu chưởng quầy mời người vào bên trong.

Tống Đoàn Viên ngồi ở đối diện cười cười, hỏi người bệnh kia: “Ngài nơi nào không thoải mái?”

Người bệnh kia do dự một chút, lộ ra cánh tay.

Cánh tay kia đã hư thối.

“Ai nha, bệnh hủi!” Người bệnh bên cạnh nhìn thấy, lập tức kêu lên.

Người bệnh kia vừa kêu, mọi người đều né xa ba thước, vô cùng kinh hoảng mà nhìn người mặc y phục đen toàn thân kia.

Người nọ cuống quít kéo ống tay áo xuống muốn đào tẩu.

Tống Đoàn Viên bắt lấy ống tay áo người nọ: “Ngươi đã có bệnh vì sao không khám?”

Người nọ cúi đầu, dùng tóc che lại khuôn mặt chính mình trầm giọng nói: “Bệnh này chỉ sợ ngươi không khám được!”

“Khám không được sao ngươi còn tới?” Tống Đoàn Viên chậm rãi nhếch môi.

Lưu chưởng quầy lo lắng nhìn tay Tống Đoàn Viên bắt lấy cánh tay người nọ, thấp giọng nói: “Chủ nhân, người này có thể là bệnh hủi, sẽ lây, chủ nhân vẫn nên cẩn thận một chút!”

“Nếu y giả ngay cả người bệnh đều sợ hãi, còn có thể chữa bệnh sao!” Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói, nàng sợ bệnh hủi, nhưng nếu có thể trị, sẽ cứu sống được rất nhiều người.

Tống Đoàn Viên đã từng bị ung thư, hiểu sự tuyệt vọng của người mắc loại bệnh nan y này, lúc ấy thân mình nàng không tốt, muốn học y, cũng là nguyên nhân này.

Nàng muốn cứu thật nhiều người lâm vào loại lốc xoáy tuyệt vọng này.

Tống Đoàn Viên nói với người bệnh hủi kia: “Bệnh này của ngươi có chút khó giải quyết, nhưng cũng không phải không thể trị!”

Người nọ bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Thật sự có thể trị?”

Tống Đoàn Viên ý bảo hắn ngồi xuống trước, sau khi bắt mạch chẩn đoán chính xác xong, Tống Đoàn Viên hơi hơi nhíu mày.

Người này thật là bệnh hủi, tuy rằng tỉ lệ tử vong của bệnh này cũng không cao, nhưng sẽ khiến cho thân thể thối rữa, dẫn tới đánh mất cảm giác, tê liệt, tứ chi bị hoại tử, có rất nhiều người không chịu nổi thống khổ do bệnh hủi mang đến mà lựa chọn phí hoài bản thân mình! May mắn người này vẫn là lúc đầu.

Nhưng bệnh hủi có lây, Tống Đoàn Viên liếc mắt đánh giá nam nhân kia một cái, sợ là không phải một mình hắn bị bệnh này.

Tống Đoàn Viên thấp giọng hỏi: “Nhà các ngươi chỉ có một mình ngươi bị nhiễm bệnh sao?”

Người nọ sửng sốt, đầy mặt kinh hoảng, lại muốn chạy trốn.

Bình Luận (0)
Comment