Tống Đoàn Viên ngẩn ra, nàng không am hiểu giải độc, Chu Cảnh Thiên lại biết, có lẽ Chu Cảnh Thiên là thật sự không có biện pháp, nên mới tùy tiện tới hỏi.
Tống Đoàn Viên hỏi: “Là độc gì?”
Chu Cảnh Thiên nghĩ nghĩ: “Rất khó phán đoán, bởi vì rất khó tìm đúng giải dược, cho nên ta đã thử rất nhiều biện pháp, nhưng hiệu dụng đều không lớn!”
“Bệnh trạng như thế nào?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Nếu có thể phân biệt ra độc vật gì, liền có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Chu Cảnh Thiên nghĩ nghĩ, miêu tả một chút: “Ban đầu là phát sốt, ho khan, tức ngực, sau đó ra mồ hôi nhiều, hô hấp khó khăn, hiện tại gần như không thể hô hấp, nghẹn đến mức thập phần khó chịu……”
Tống Đoàn Viên suy nghĩ một chút: “Người bệnh kia bị trúng độc trong trường hợp nào?”
Chu Cảnh Thiên thở dài: “Lại nói tiếp thì thật hổ thẹn, người bị trúng độc này cũng là một đại phu, hắn thế nhưng cũng không biết chính mình đã trúng độc như thế nào, ngươi nói có kỳ quái không!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, “Nói cách khác, độc hoặc là là vô sắc vô vị, hoặc chính là quá bình thường thường thấy, mọi người đều không có chú ý!”
Chu Cảnh Thiên nhíu mày, độc dược vô sắc vô vị hắn biết không ít, hơn nữa theo hắn quan sát, Hách lão nhân vừa hòa hoãn độc, sau lại lợi hại, hắn vẫn luôn hoài nghi Hách lão nhân vẫn luôn tiếp xúc với độc, nhưng Hách lão nhân hiện giờ bế quan một mình, ngoại trừ Nhị Cột kia, bên người liền không có ai. Huống hồ trước khi Nhị Cột tới, Hách lão nhân cũng đã trúng độc.
“Bệnh trạng này giống như là……” Tống Đoàn Viên đột nhiên nhớ tới nàng ở hiện đại đã từng đọc được một câu chuyện, trong thế chiến 2 có một loại vũ khí hoá học dùng cây thầu dầu thường thấy tinh luyện thành, gọi là độc tố cây thầu dầu, loại độc này sau khi hút vào sẽ bị sốt, ho khan, tức ngực, sau đó ra mồ hôi nhiều, tạo thành bệnh trạng phổi có nước, cuối cùng người bệnh suy kiệt hô hấp bỏ mình.
“Cái gì?” Chu Cảnh Thiên vội vàng hỏi.
“Người bệnh có hút thuốc không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Chu Cảnh Thiên sửng sốt một chút, gật gật đầu.
“Có khả năng nào nguyên nhân độc ở trên nồi thuốc của hắn hay không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Chu Cảnh Thiên vỗ đùi, chạy nhanh đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên biết Chu Cảnh Thiên nhất định là nghĩ tới cái gì, cũng liền nhàn nhạt cười cười.
Chỉ mong có thể giúp được người bệnh kia.
Chu Cảnh Thiên vừa nói ra bệnh trạng của người bệnh kia, Kỷ Trường An liền biết Chu Cảnh Thiên đang nói về Hách lão nhân, nhưng hắn tiếp tục làm bộ đạm nhiên, thẳng đến khi nghe Tống Đoàn Viên hỏi đến người bệnh có hút thuốc hay không, hắn lập tức liền nhớ tới, Hách lão nhân trước đó vài ngày vừa mới mua một nồi thuốc bằng ngọc thạch, Hách lão nhân thập phần thích, vẫn luôn mang theo bên người, có lẽ thật sự có quan hệ cùng cái nồi kia.
“Vừa rồi cảm ơn ngươi!” Tống Đoàn Viên ngoái đầu lại nói với Kỷ Trường An.
“Cái gì?” Kỷ Trường An hoàn hồn.
“Cảm ơn ngươi đã duy trì ta!” Tống Đoàn Viên nói, “Ta trị liệu cho người bệnh hủi này, phỏng chừng mấy ngày tới cũng không có khách, hiện tại đích xác cần chủ nhân thứ hai như ngươi!”
Kỷ Trường An cười nói: “Hiện tại đã biết tác dụng của ta rồi sao? Vừa rồi là ai không cần bạc?”
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ cười nói: “Vâng, nhị chủ nhân, về sau ngài có bao nhiêu bạc cứ tùy tiện ném lại đây!”
Kỷ Trường An thập phần đắc ý, mắt phượng chớp chớp, thỏa thuê vui vẻ.
Chu Cảnh Thiên trở lại phủ Trình Vương, vốn định nói cho Hách lão nhân nơi phát sinh độc, lại thấy trong phủ Trình Vương loạn thành một đoàn.
“Sao lại thế này?” Chu Cảnh Thiên tiến lên bắt lấy một thị vệ hỏi.
“Thích khách lần trước lẻn vào phủ Trình Vương đã chạy mất!” Thị vệ gấp giọng nói, “Người nọ thập phần lợi hại, đánh bị thương hơn mười thị vệ, từ cửa sau chạy đi ra ngoài, hiện giờ mọi người đều đang đi tìm!”