Ánh mắt như vậy Tống Đoàn Viên rất quen thuộc.
Nàng đã từng ở trong phòng bệnh kia, khi biết tế bào ung thư khống chế được, mọi người đều là ánh mắt này, đối với sinh hoạt tốt đẹp tràn ngập khát vọng, đối với sinh mệnh tràn ngập khát vọng, muốn sống sót, sống sót cho tốt.
Đã từng, trong mắt nàng cũng có ánh sáng như vậy, đáng tiếc rất nhanh, bệnh của nàng đã tái phát, tế bào ung thư di căn……
Tống Đoàn Viên cụp mắt xuống, nàng chỉ là không đành lòng nhìn chút ánh sáng mà những người đó thật vất vả bốc cháy lên bị suy yếu xuống.
Lưu chưởng quầy thấy Tống Đoàn Viên kiên trì như thế, chỉ đành gật đầu.
Tống Đoàn Viên nói với hắn những việc cần chú ý để hộ lý người bệnh này, còn cho hắn bộ y phục bảo hộ nàng làm từ vải dầu, bao gồm khẩu trang và bao tay.
“Bộ quần áo này, thời điểm ngươi đi vào nhớ phải mặc, ra tới liền phun cồn tiêu độc đặt ở trong bao vải dầu kia, chờ sau khi người bệnh đi rồi, lại tìm địa phương không người chôn xuống. Yên tâm, ngươi dựa theo các bước ta nói mà làm, ngươi sẽ không bị lây bệnh!” Tống Đoàn Viên nói.
Lưu chưởng quầy thở dài, gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên nói cảm tạ.
Tống Đoàn Viên mới ra y quán, liền thấy trước cửa y quán có một cỗ kiệu, trước cỗ kiệu là bà tử bên cạnh Thiên Linh Lung, lần trước Tống Đoàn Viên đã ở gặp qua ở bên cạnh Thiên Linh Lung.
“Tống đại phu, nghe nói y quán của ngươi có người bệnh hủi?” Bà tử kia nhỏ giọng hỏi.
Tống Đoàn Viên sợ xảy ra khủng hoảng không cần thiết, cũng liền nói: “Người nọ chỉ là làn da bị thối rữa, không phải bệnh hủi.”
Bà tử kia sau đó mới yên tâm, nói: “Quận chúa chúng ta cho mời!”
Tống Đoàn Viên tính một chút, hiện giờ là cuối tháng, Thiên Linh Lung bên kia đích xác đã đến lịch tái khám!
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, lên xe ngựa của bà tử.
Trong phủ Lỗ thân vương, Tống Đoàn Viên gặp được Thiên Linh Lung.
Trên mặt Thiên Linh Lung có thẹn thùng, tuy rằng nhìn có chút suy yếu, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng tinh thần lại không tồi.
Thiên Linh Lung vừa thấy Tống Đoàn Viên, liền cười tủm tỉm tiến lên thân thiết mà giữ chặt tay Tống Đoàn Viên, thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi, nguyệt sự của ta đã tới!”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Vậy là tốt rồi, vậy có thể bài trừ các chứng bệnh nghiêm trọng khác, xem ra quận chúa chỉ là khí huyết không đủ mà thôi, đây là bệnh nhỏ, quận chúa lại uống dược dân phụ kê thêm mấy lần, phối hợp với châm cứu, thân mình rất nhanh sẽ điều trị tốt!”
Sắc mặt Thiên Linh Lung càng ngày càng thẹn thùng, ý bảo bà tử đi ra ngoài, nàng đè thấp âm thanh hỏi: “Đó có phải chính là nói, ta có thể sinh con hay không?”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Việc sinh dục này có quan hệ đến cả nam và nữ, dân phụ chỉ có thể nói, sau khi nguyệt sự của quận chúa bình thường, liền có khả năng sinh con. Về phần tình riêng nam nữ, vẫn nên dựa trên sự tình cụ thể phân tích!”
Thiên Linh Lung đỏ mặt lên, “Ta kỳ thật cũng không hiểu, là Trần mụ mụ nói, nữ nhân nguyệt sự ổn mới có thể thành thân sinh con, ta……”
“Trần mụ mụ? Chính là vị vừa đi ra ngoài kia?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Thiên Linh Lung gật gật đầu: “Mẫu thân ta qua đời sớm, là Trần mụ mụ chăm sóc ta.”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Đó là tư tưởng của thế hệ trước, không có nguyệt sự đích xác sẽ ảnh hưởng đến sinh dục, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân tuyệt đối.”
Thiên Linh Lung cười tủm tỉm, “Tóm lại bệnh của ta có thể điều trị tốt, ta có thể sinh dục là được, ta đã nghĩ tới, ta muốn sinh hai nam ba nữ!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, tưởng tượng đến về sau, Kỷ Trường An trái một đứa con, phải một đứa con, trên đùi lôi kéo hai đứa, trên chân nằm bò một đứa, trong lòng liền nói không ra tư vị gì.
Kỷ Trường An sớm muộn gì cũng phải có một ngày như vậy, có lẽ sớm hạnh phúc, Kỷ Trường An sẽ không bị xe kết hôn đè chết.