“Ngươi ở chỗ này làm gì?” Kỷ Trường An hỏi.
Nơi này là địa bàn của đám người Mông Sáu, rất nguy hiểm, Tống Đoàn Viên lẻ loi một mình xuất hiện ở chỗ này làm gì?
Tống Đoàn Viên đang muốn nói là tới tìm Chu Cảnh Thiên, liền nghe thấy trong ngõ nhỏ truyền ra âm thanh Vương Vạn Lâm kêu thảm thiết.
Tống Đoàn Viên vội vàng ngoái đầu nhìn lại, liền thấy Thẩm Lận giữ bả vai Vương Vạn Lâm, tựa như dẫn theo gà con đi tới.
“Còn chạy? Liền cái chân què này của ngươi có thể chạy trốn nổi Thẩm gia ta?” Thẩm Lận nhìn Vương Vạn Lâm, đầy mặt khinh thường.
Chân của Vương Vạn Lâm vẫn có chút ảnh hưởng, nhưng hắn ghét nhất người khác kêu hắn là què!
Vương Vạn Lâm đột nhiên nhảy dựng lên, giơ tay đánh trúng đầu Thẩm Lận.
Thẩm Lận sửng sốt, không nghĩ tới đánh nhạn nhiều năm như vậy, thế nhưng lại để chim nhạn mổ mắt, hắn vung tay định hung hăng tát chết Vương Vạn Lâm.
“Đừng!” Tống Đoàn Viên vội vàng ngăn Thẩm Lận lại, “Người này ta nhận thức!”
Kỷ Trường An chuyển mắt nhìn thoáng qua Tống Đoàn Viên.
“Hắn là đại ca của con dâu ta!” Tống Đoàn Viên nói, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Lận chuyển mắt nhìn Kỷ Trường An một cái.
Kỷ Trường An đè thấp âm thanh nói: “Người này là đàn em của Mông Sáu, là người giúp đỡ Mông Sáu bán dược!”
“Nhân trung hoàng?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Kỷ Trường An gật gật đầu: “Đàm chưởng quầy kia đầu tiên là dương đông kích tây, cuối cùng vẫn đưa dược cho Mông Sáu, hiện giờ Mông Sáu mang theo một ít người bán dược, kiếm lời không ít bạc!”
“Nhưng nhân trung hoàng cũng không phải là dược liệu quý báu……” Tống Đoàn Viên nhíu mày, trừ phi ôn dịch thiên hành độc đã bắt đầu!
Nhưng thiên hành độc thường phát vào trong tháng bảy, tháng tám, hiện giờ mới tháng 5, tựa hồ hơi sớm một chút.
Kỷ Trường An tiến lên nói: “Có thể là Mông Sáu trộm vận chuyển ra một đám, gặp người liền nói là linh đan diệu dược của Ngọc dược đường, có thể trị được bách bệnh, lừa không ít người!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, này……
“Ta không có gạt người, Mông đại ca nói, dược này thật sự rất quý báu, hắn tận mắt nhìn thấy Ngọc Côn đại nhân tự mình tới đón dược liệu, nhất định là linh đan diệu dược!” Vương Vạn Lâm nghe Kỷ Trường An nói, không nhịn được phản bác.
Tống Đoàn Viên thở dài, “Vương Vạn Lâm, ngươi tốt xấu gì cũng đọc sách nhiều năm như vậy, bệnh trên thế gian này, nguyên nhân bệnh không giống nhau, dược sử dụng tự nhiên không giống nhau, nơi nào có linh đan diệu dược trị được bách bệnh?”
Vương Vạn Lâm vẫn không tin.
“Dược này ngươi đã dùng qua chưa?” Tống Đoàn Viên lại hỏi.
Vương Vạn Lâm gật gật đầu.
“Ngươi dùng, chân của ngươi có khỏi không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Vương Vạn Lâm lập tức đỏ mặt lên, hắn lắc đầu.
Chân của Vương Vạn Lâm còn hơi thọt, hắn cũng trộm dùng qua dược này, nghĩ chữa khỏi chân mình, nhưng thật sự không có một chút tác dụng.
“Đây là nhân trung hoàng, là một loại dược dùng phân người ngâm ra, đích xác có tác dụng tản nhiệt khử độc, cũng có thể trị rối loạn tiêu hóa, nhưng tuyệt đối không phải linh đan diệu dược gì, càng không thể trị chân của ngươi!”
Vương Vạn Lâm vừa nghe dược này là dùng phân ngâm ra, liền không nhịn được ghê tởm mà nôn.
Trách không được gọi là nhân trung hoàng, hóa ra là ý tứ như vậy!
“Nếu đã biết dược này vô dụng, ngươi đừng có tiếp tục đi theo Mông Sáu gạt người, ngươi mau nói cho chúng ta biết, Mông Sáu ở nơi nào?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Vương Vạn Lâm nôn đến mật đều phải nhổ ra, sau đó mới đứng thẳng người nói: “Ta cũng không biết, chúng ta chỉ bán xong dược liền lấy hàng từ chỗ hắn, đều là đưa tin trước nửa ngày!”
“Đưa tin như thế nào?” Kỷ Trường An lại hỏi.
Vương Vạn Lâm do dự một chút, tựa hồ vẫn có chút không nghĩ nói ra.
Tống Đoàn Viên nhìn hắn nói: “Ngươi rốt cuộc cũng là một người đọc sách, không thể giúp đỡ Mông Sáu gạt người đi?”