Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 522 - Chương 522. Sát Ý (2/2)

Chương 522. Sát ý (2/2) Chương 522. Sát ý (2/2)

Vương Vạn Lâm do dự một chút nói: “Nhưng nếu ta không đi theo hắn, ta sẽ phải về quê, ta không nghĩ trở về!”

Kỷ Trường An lạnh giọng nói: “Ngươi chỉ cần chịu nói ra nơi ở của Mông Sáu, ta sẽ an bài ngươi ở lại Thiên Thành!”

Vương Vạn Lâm sửng sốt, chạy nhanh ngước mắt: “Thật sao?”

Vương Vạn Lâm thấy Kỷ Trường An tuy rằng chỉ mặc y phục màu xanh đơn giản, nhưng Thẩm Lận võ công cao cường, cũng biết là không phải người bình thường, vì thế liền vội nói: “Chờ ở cửa Pháo Hoa lâu, tự nhiên sẽ có người liên lạc với ta, mấy lần trước, chúng ta đều đi đến toà miếu hoang ngoài thành lấy hàng hóa, không biết lần này có thay đổi hay không!”

Kỷ Trường An phân phó Thẩm Lận mang theo Vương Vạn Lâm tiến đến.

Thẩm Lận gật đầu, mang theo Vương Vạn Lâm lên xe ngựa, rời đi trước.

Kỷ Trường An chuyển mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Về sau không cần chạy loạn, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao?”

Tống Đoàn Viên hỏi: “Ngươi trước nói cho ta, sư phụ ta có chuyện gì hay không?”

Kỷ Trường An sửng sốt, hỏi: “Ngươi không thu được tin của ta sao?”

“Tin gì?” Tống Đoàn Viên hỏi.

Kỷ Trường An nhíu mày: “Có thể là ngươi chạy ra, cho nên không thu được tin của ta.”

Kỷ Trường An xoay người liền đi, “Sư phụ ngươi không có việc gì, nhưng nơi này không an toàn, vẫn nên rời đi trước!”

Tống Đoàn Viên vội vàng đuổi theo: “Ngươi trước nói cho ta, sư phụ ta như thế nào?”

Kỷ Trường An đi ra hai bước, ghét bỏ Tống Đoàn Viên bước chân ngắn, không nhịn được vươn tay tới giữ chặt tay Tống Đoàn Viên, kéo nàng đi ra phía ngoài.

Tống Đoàn Viên vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại phía sau, cũng không có ai, sao lại biểu hiện tựa như mặt sau có quỷ đang đuổi theo vậy?

Rốt cuộc cũng rời xa ngõ nhỏ kia, Kỷ Trường An sau đó mới dừng lại.

Tuy rằng có chút không tha, nhưng vẫn phải buông tay nữ nhân ra.

Kỷ Trường An vừa định buông tay, liền thấy Tống Đoàn Viên đang rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay hắn.

“Chiếc nhẫn đâu?” Tống Đoàn Viên hỏi, "Chiếc nhẫn trước kia ta bán cho ngươi đâu rồi? Sao không thấy ngươi đeo?”

Kỷ Trường An theo trực giác sờ sờ tay của mình, hỏi: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Chiếc nhẫn quan trọng như vậy, Kỷ Trường An sao sẽ dễ dàng mang theo người, cũng chỉ khi ở cùng Tống Đoàn Viên mới có thể đeo.

“Chiếc nhẫn kia ngươi trả lại cho ta đi, ngươi muốn bao nhiêu bạc ta đều có thể cho ngươi, nhưng chiếc nhẫn kia ngươi cần trả lại cho ta!” Tống Đoàn Viên nói.

Tống Đoàn Viên tự nhiên không thể nói đó là trộm từ trong mộ.

“Ta đã nói rồi, ngươi bán cho ta chính là của ta, đừng mơ tưởng lấy lại!” Kỷ Trường An trầm giọng nói.

Huống hồ cái chiếc nhẫn kia, vốn nên thuộc về hắn, đáng tiếc năm đó bởi vì một chút sự tình mà bỏ lỡ!

“Ta nói ta sẽ dùng tiền chuộc lại, không phải lấy không!” Tống Đoàn Viên có chút sốt ruột.

Kỷ Trường An không để ý tới nàng, xoay người liền đi về phía trước.

“Được rồi, ta cùng ngươi nói đi, kỳ thật chiếc nhẫn kia không phải tổ truyền nhà ta, là ta nhặt được, hiện tại chủ nhân chiếc nhẫn tới muốn lấy lại, ta phải trả cho người ta!” Tống Đoàn Viên chỉ đành nói ra.

Kỷ Trường An dừng bước chân, nhanh chóng xoay người nhìn về phía Tống Đoàn Viên: “Ngươi nói chủ nhân chiếc nhẫn tới đòi ngươi? Ai?”

Tống Đoàn Viên thấy hắn tựa hồ thập phần nghiêm túc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói như thế nào.

“Người đang ở nơi nào?” Kỷ Trường An liều mạng mà làm chính mình bình tĩnh lại.

Có thể biết được sâu xa của chiếc nhẫn này, sợ không phải là người thường.

Hắn tuyệt đối không thể để thân phận của Tống Đoàn Viên bị tiết lộ ra ngoài!

Đáy mắt Kỷ Trường An chậm rãi có sát ý.

Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An, không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy Kỷ Trường An như vậy có chút khủng bố!

Sẽ không vì một chiếc nhẫn mà giết người chứ?

Bình Luận (0)
Comment