“Người kia ở nơi nào?” Kỷ Trường An lại lần nữa hỏi, nhưng đã thay thành bộ dáng vân đạm phong khinh thường thấy, phảng phất ánh mắt khủng bố vừa rồi Tống Đoàn Viên nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Tống Đoàn Viên chỉ chỉ phương hướng Kỷ gia.
“Mang ta đi đi!” Kỷ Trường An cười tủm tỉm nhìn Tống Đoàn Viên.
“Ngươi muốn làm gì?” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Ta là thương nhân, am hiểu tự nhiên là cò kè mặc cả, chiếc nhẫn này ta đã định rồi, cho nên tổng hội có biện pháp làm người kia đồng ý bán cho ta!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên xấu hổ cười cười, đây là trong mộ người ta, thứ này sợ là không phải có tiền có thể giải quyết được.
“Ta xem vẫn là thôi đi, chất ngọc kia kỳ thật cũng không tốt, không thích hợp với ngươi, chờ có cơ hội ta sẽ bồi thường cho ngươi một cái lớn hơn, hoàn mỹ hơn!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An lập tức kéo Tống Đoàn Viên lên xe ngựa ở đầu ngõ, căn bản không cho nàng cơ hội đổi ý.
Kỷ gia.
Kỷ Trường An gặp được Nhị Cột.
“Đây không phải vị thợ săn kia sao?” Kỷ Trường An hỏi.
Nhị Cột thở hổn hển cười nói: “Trí nhớ của Kỷ công tử thật tốt, chỉ gặp qua một lần, ta lại là một thôn phu hương dã, Kỷ công tử thế nhưng vẫn nhớ rõ!”
Kỷ Trường An cười nói: “Nhị Cột ngài khi lên núi bước chân cực vững, cho nên ấn tượng khắc sâu.”
Nhị Cột bất đắc dĩ lắc đầu: “Không còn dùng được, già rồi!”
Kỷ Trường An hàn huyên xong, ngoái đầu lại nói với Tống Đoàn Viên: “Nếu là người từ quê quán ngươi tới, vậy giữ khách nhân lại ăn cơm đi, phiền toái ngươi đi giúp chúng ta làm vài món thức ăn!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, sự tình chiếc nhẫn còn chưa có giải quyết, liền giữ người ở lại ăn cơm?
Nhị Cột nhìn ra Kỷ Trường An là cố ý để Tống Đoàn Viên rời đi, cũng liền nói: “Nương Phúc Quý, ta cũng đói bụng!”
Tống Đoàn Viên chỉ đành đáp lời, xoay người đi ra ngoài.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Nhị Nhân một cái: “Lời chúng ta nói có thể cho hắn nghe được không?”
Nhị Cột do dự một chút, lắc đầu, nói với Nhị Nhân: “Cháu đi ra ngoài trước đi!”
Nhị Nhân nói: “Ông, vì sao không cho cháu nghe? Cháu là con cháu duy nhất trong nhà chúng ta!”
Nhị Cột thở dài: “Năm đó sau khi cha mẹ cháu chết, ta chỉ muốn cháu bình bình an an mà lớn lên, cho nên chỉ dạy cháu một ít quyền cước, cũng không có dạy bản lĩnh chân chính cho cháu, chỉ muốn cháu làm một thợ săn bình thường. Hiện giờ cháu không có bản lĩnh lớn gì, có một số việc nếu biết, chỉ gia tăng nguy hiểm, đối với cháu có hại không lợi!”
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Nhị Nhân một cái, kỳ thật tư chất của Nhị Nhân không tồi, nhưng ở nông thôn lười nhác đã quen, cho nên không thành tài.
“Nhị Cột ngài nếu yên tâm, Nhị Nhân về sau có thể đi theo ta, gia tộc thần tiễn cũng sẽ luôn truyền xuống!” Kỷ Trường An nói.
Nhị Cột sửng sốt, nhanh chóng ngước mắt: “Sao ngươi biết? Là Chu Cảnh Thiên nói cho ngươi?”
Kỷ Trường An lắc đầu: “Lần đầu tiên thấy Nhị Cột ngài, ta chỉ cảm thấy quen mắt, hiện giờ gặp lại, nhìn thấy cung tiễn trên tay ngài liền lập tức nhớ ra!”
“Ngươi trước kia đã từng gặp qua cung tiễn này?” Nhị Cột sửng sốt.
Cung tiễn này là bảo bối của gia tộc thần tiễn, người năm đó có thể nhìn thấy cung tiễn này, chỉ có người quan trọng của Thanh quốc.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Nhị Nhân một cái: “Nhị Nhân, ngươi vẫn nên đi ra ngoài trước đi!”
Nhị Nhân liếc mắt nhìn Nhị Cột một cái.
Nhị Cột gật gật đầu.
Nhị Nhân ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài.
Sau sự tình Tống Đại Cát, Nhị Nhân bắt đầu tỉnh lại chính mình, nếu hắn có bản lĩnh, Tống Đại Cát cũng sẽ không coi thường hắn.
Hiện giờ thân mình ông nội không tốt, mắt thấy hắn sắpi trở thành người cô độc, tổng không thể gần hai mươi tuổi, còn dựa vào người này người kia chiếu cố hắn!
Nhị Nhân hắn muốn tiến lên phía trước.