Giờ phút này trong phòng, Kỷ Trường An nhìn về phía Nhị Cột, đè thấp âm thanh: “Thần tiễn tướng quân còn nhớ rõ Kỷ gia Thanh An không?”
Nhị Cột sửng sốt: “Kỷ gia Thanh An? Ngươi…… Ngươi là tiểu tử Kỷ gia kia ?”
Kỷ Trường An cười cười: “Đúng vậy, ta chính là tiểu tử Kỷ gia kia, nhoáng lên, hơn hai mươi năm đã trôi qua!”
Nhị Cột đầy mặt hưng phấn cùng kinh hỉ, hắn đứng dậy, tập tễnh tiến lên, lập tức đè lại bả vai Kỷ Trường An, “Khi còn nhỏ ngươi văn văn nhược nhược, lá gan lại nhỏ, thật sự là không thể tưởng được 20 năm sau, ngươi thế nhưng ưu tú như vậy!”
Vừa rồi Kỷ Trường An tiến vào, cố ý hạ lực thân dưới trầm xuống, Nhị Cột liếc mắt một cái cũng nhìn ra, võ công Kỷ Trường An không yếu.
Kỷ Trường An đỡ Nhị Cột ngồi xuống, “Hơn hai mươi năm, tất cả đều cảnh còn người mất.”
“Năm đó tất cả người Kỷ gia đều đã chết, còn tưởng rằng ngươi cũng……” Nhị Cột nhìn Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An cười khổ, “Ta và nương ta cũng chưa chết!”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Nhị Cột gật gật đầu, “Không thể tưởng được trước khi ta tắt thở, còn có thể nhìn thấy người Kỷ gia Thanh An, như vậy ta có thể an tâm nhắm mắt lại!”
Kỷ Trường An ngước mắt nhìn Nhị Cột, “Mấy năm nay, ngài vẫn luôn trông mộ của hoàng thượng?”
Nhị Cột gật gật đầu: “Toà mộ tướng quân trên núi vốn là một tòa mộ không, năm đó ta mang theo thánh thể của hoàng thượng trốn thoát, không có biện pháp, chỉ có thể giấu hoàng thượng ở trong ngôi mộ kia, mà Lam Lẫm vốn định chính mình nuôi nấng tiểu công chúa, nhưng trận chiến năm đó, hắn cũng bị thương rất lớn, chậm rãi thân mình liền……”
Nhị Cột ngước mắt nhìn về phía Kỷ Trường An: “Nếu ngươi có thể nhận ra chiếc nhẫn này, tự nhiên đã biết thân phận công chúa đi?”
Kỷ Trường An gật đầu: “Kỳ thật mấy năm nay ta vẫn luôn ở bên nàng, bảo hộ nàng chu toàn!”
Nhị Cột gật đầu: “Vậy là tốt rồi, Kỷ gia Thanh An quả thực không có làm hoàng thượng thất vọng!”
Kỷ Trường An từ trong lòng lấy ra chiếc nhẫn kia, hắn ngước mắt nhìn về phía Nhị Cột: “Chiếc nhẫn này năm đó nên thuộc về ta, thần tiễn tướng quân còn nhớ rõ không?”
Nhị Cột sửng sốt một chút, bất đắc dĩ lắc đầu: “Năm đó, hoàng thượng đã cùng lệnh đường định việc hôn nhân giữa công chúa và ngươi, nhưng năm đó thành bị phá, hoàng thượng băng hà, nương ngươi mang theo ngươi cũng không thấy đâu, đây đều là chuyện cũ năm xưa, sau này công chúa thích Tống tú tài, thân mình Lam Lẫm lúc ấy đã là đèn cạn dầu, chỉ có thể phó thác công chúa cho Tống tú tài, hy vọng công chúa có thể sống bình bình an an cả đời!”
“Yên tâm, đây cũng là nguyện vọng của ta!” Kỷ Trường An bất đắc dĩ cười khổ.
Nhị Cột thở dài một hơi: “Làm khó ngươi!”
Kỷ Trường An lắc đầu.
Tống Đoàn Viên nấu mấy món đồ ăn thanh đạm đơn giản bưng tới, tiến vào phòng, liền thấy Kỷ Trường An và Nhị Cột đang uống trà nói chuyện, Nhị Nhân ở một bên châm trà hầu hạ.
“Này……” Tống Đoàn Viên tiến lên hỏi, “Việc làm ăn đã nói xong?”
Kỷ Trường An gật đầu: “Nhị Cột nguyện ý lấy giá cả ba trăm lượng bạc bán cho ta, chênh lệch giá trong đó, ngươi tính toán làm sao?”
Bàn tay bưng đĩa của Tống Đoàn Viên run lên.
Kỷ Trường An tay mắt lanh lẹ, chạy nhanh tiến lên tiếp được, vững vàng đặt ở trên bàn.
“Ba trăm lượng?” Tống Đoàn Viên nhíu mày, nhìn về phía Nhị Cột.
Không phải nói là thủ mộ sao, có thể tùy tiện bán?
Nhị Cột gật gật đầu: “Cố nhân đã qua đời, cũng chỉ là vật niệm tưởng mà thôi, thân mình ta không được, tổng phải chừa chút của cải cho Nhị Nhân, nếu Kỷ công tử thành tâm muốn, ta đây cũng thực tâm bán, ba trăm lượng bạc, không nhiều hơn, không ít hơn một phân, cũng đủ cho cháu ta thành gia cưới vợ!”