Nhưng mấy ngày nay, Điền Thất và Điền tẩu liền không thấy tăm hơi.
“Bọn họ hiện tại đang ở địa phương an toàn!” Kỷ Trường An nói.
“Người mất tích trong thôn đã tìm được rồi sao? Có phải có quan hệ với Ngọc Côn hay không?” Tống Đoàn Viên lại hỏi.
“Trước mắt còn chưa có chứng cứ xác thực.” Kỷ Trường An chỉ nói một nửa, “Những việc này ta đã phái Thẩm Lận đi tra xét, có tin tức sẽ nói cho ngươi, cũng có lẽ là triều đình muốn rửa sạch người bệnh hủi mà thôi!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Bọn họ chỉ là bị bệnh, nhưng cũng là người!”
Kỷ Trường An nhìn nhìn y quán: “Ngươi xem, nơi này của ngươi cũng chỉ là đã từng có một người bệnh hủi tới xem bệnh, y quán của ngươi liền không có khách, ngươi hẳn phải hiểu là mọi người sợ hãi bọn họ cỡ nào.”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, tuy rằng không tán đồng, nhưng Kỷ Trường An nói chính là sự thật.
“Sự tình y quán không cần lo lắng, thời gian dài trôi đi, mọi người cũng sẽ quên chuyện này!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, nhưng còn muốn đi xem Hách lão nhân, nàng lo lắng Hách lão nhân có di chứng.
“Có Chu trưởng quán ở đó, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, chuyện Hách thần y còn sống càng ít người biết càng tốt!” Kỷ Trường An nói, “Đặc biệt là ngươi, một người phụ nữ, tốt nhất không nên liên lụy vào.”
Tuy rằng Kỷ Trường An có ý tốt, nhưng Tống Đoàn Viên tổng cảm thấy Kỷ Trường An không nghĩ cho nàng biết quá nhiều chuyện, nàng hoài nghi, nhưng lại không thể nào điều tra được.
Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An trở lại Kỷ gia, liền thấy trước cửa có một chiếc xe ngựa dừng lại.
Kỷ Trường An vừa thấy chiếc xe ngựa kia, liền biết là Trình Vương tới.
Kỷ Trường An sai Tống Đoàn Viên đi chuẩn bị bữa tối, chính hắn tiến đến gặp Trình Vương.
Trong phòng sách, Trình Vương mặc một bộ áo dài đơn giản, đang lật xem tranh cuộn trên bàn Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An tiến vào, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Trình Vương ngước mắt cười nói: “Khả năng hội họa của ngươi tựa hồ lại tiến bộ!”
Kỷ Trường An cuộn bức hoạ lại, hỏi: “Lương Vương lúc này đang nhìn chằm chằm ngươi, ngươi không ở trong hoàng cung quy quy củ củ, chạy tới đây làm gì?: “
Trình Vương ngước mắt cười nói: “Lần này là mẫu phi bảo bổn vương tới, về việc hôn nhân của ngươi!”
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại: “Chuyện này ta đã sớm nói qua, ta không nghĩ thành thân!”
“Trước kia ngươi không nghĩ, Hoàng Thượng cũng không có quá mức bức ngươi, nhưng hiện tại đề nghị của Hoàng Thượng có lợi với bổn vương, cho nên bổn vương tiến đến muốn khuyên nhủ ngươi!” Trình Vương nói, “Ngươi và Linh Lung đã gặp qua vài lần, ngươi cũng không chán ghét nàng, không phải sao?”
Kỷ Trường An cụp mắt xuống: “Mặc kệ là Mộ Vân Điệp hay là Thiên Linh Lung, ta đều sẽ không cưới!”
Trình Vương bất đắc dĩ nói: “Vì sao? Là ngươi không có ý định trợ giúp bổn vương, hay là ngươi đã có người khác?”
Kỷ Trường An nắm chặt ngón tay, nhàn nhạt nói: “Chỉ là không nghĩ thành thân mà thôi!”
Trình Vương nhíu mày: “Thập Nhất, hiện tại ngươi phú khả địch quốc, bổn vương và Lương Vương đều biết, chỉ cần ngươi chịu giúp ai, vậy cơ hội người đó đoạt được vị trí kia sẽ lớn hơn một chút. Bổn vương thật sự hy vọng ngươi có thể kết lương duyên cùng Linh Lung, như vậy Lương Vương cũng sẽ chết tâm.”
Kỷ Trường An ngước mắt nhìn về phía Trình Vương: “Vẫn là câu nói kia, ta có thể giúp ngươi, nhưng ta không thể cưới Thiên quận chúa, nàng cũng không phải công cụ của ngươi, không cần phải bởi vì tương lai của ngươi mà hy sinh nàng!”
“Thập Nhất, ta không ủy khuất, ta cam tâm tình nguyện!” Đột nhiên, âm thanh Thiên Linh Lung vang lên.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, liền thấy tiểu thái giám ban đầu đi theo Trình Vương kia cởi mũ có rèm trên đầu xuống, lộ ra một mái tóc đẹp, đúng là Thiên quận chúa.