Nội tâm Kỷ Trường An cự tuyệt, nhưng Trình Vương dù sao cũng là thân vương, ngay cả một bữa cơm cũng không cho ăn thì về tình về lý đều không thể nào nói nổi, cũng sẽ khiến cho Trình Vương hoài nghi.
“Vương gia tùy tiện!” Kỷ Trường An nhàn nhạt nói.
Trình Vương gật gật đầu cười tủm tỉm nói với Tống Đoàn Viên: “Vậy hôm nay liền nếm thử tay nghề của Tống đại phu!”
Tống Đoàn Viên cười nhẹ đáp ứng.
Trình Vương theo Kỷ Trường An vào nhà ăn, nhàn nhã chờ đợi.
Trong nội tâm Kỷ Trường An lại càng ngày càng bất an, tổng cảm thấy Trình Vương lưu lại dùng bữa có tâm tư khác.
Bên ngoài hành lang, Thiên Linh Lung vẫn mặc một thân y phục thái giám, chỉ là tóc rơi rụng xuống, đầy cõi lòng tâm sự nhìn hoa cỏ đầy sân.
Bởi vì Trình Vương ở đây, Tống Đoàn Viên liền làm thêm vài món thức ăn, mang theo nha hoàn bà tử bưng đồ ăn đến.
Ở cửa, Tống Đoàn Viên thấy được Thiên Linh Lung.
“Thiên quận chúa, thật là quận chúa, dân phụ còn tưởng rằng nhìn sai người, quận chúa đây là……” Tống Đoàn Viên đánh giá y phục thái giám trên người Thiên Linh Lung hỏi.
“Nga, chỉ là cảm thấy chơi như vậy rất vui!” Thiên Linh Lung bất đắc dĩ nói, lấy lại tinh thần.
“Quận chúa đi theo Trình Vương tới đây sao?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Thiên Linh Lung gật gật đầu.
“Vậy đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi!” Tống Đoàn Viên cho rằng Thiên Linh Lung cũng là khách nhân, liền mang theo nàng vào phòng.
Kỷ Trường An đang trầm tư, ngẩng đầu thấy Tống Đoàn Viên kéo Thiên Linh Lung tiến vào, không nhịn được hơi hơi nhíu mày.
Ánh mắt Trình Vương vẫn luôn dừng ở trên mặt Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An cảm thấy được ánh mắt Trình Vương, thần sắc chậm rãi khôi phục bình thường.
“Thiên quận chúa mau ngồi xuống đồ ăn sắp lên rồi!” Tống Đoàn Viên nói.
Thiên Linh Lung ngước mắt sợ hãi liếc nhìn Kỷ Trường An một cái.
Kỷ Trường An nhàn nhạt gật gật đầu.
Thiên Linh Lung do dự một chút, ngồi ở bên cạnh Trình Vương.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn một cái, cố ý dịch vị trí của Thiên Linh Lung đến gần bên cạnh Kỷ Trường An một chút, cười nói: “Ngồi như vậy, dễ gắp đồ ăn!”
Trình Vương cười tủm tỉm nói: “Tống đại phu nghĩ thật chu đáo.”
Kỷ Trường An cười lạnh, thật là nghĩ thực chu đáo, chu đáo đến hắn muốn đánh người.
Tống Đoàn Viên bưng đồ ăn lên xong, đang muốn rời đi, liền nghe thấy Trình Vương cười nói: “Tống đại phu, cùng nhau dùng bữa đi!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, lập tức xua xua tay: “Không cần!”
Trình Vương, rốt cuộc là Vương gia, Thiên Linh Lung lại là quận chúa, Tống Đoàn Viên cảm thấy xa cách, vạn nhất trong chốc lát nói sai lời gì……
“Tống đại phu, mẫu phi đối đãi với ngươi như khách nhân, ngươi cũng không cần khách khí!” Trình Vương chỉ chỉ vị trí bên cạnh Kỷ Trường An nói, “Mời ngồi dùng bữa!”
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái.
Kỷ Trường An đang muốn nói, Thiên Linh Lung cũng chạy nhanh lôi kéo Tống Đoàn Viên ngồi xuống, “Tống đại phu ở đây, ta cũng cảm thấy tự tại hơn một chút!”
Tống Đoàn Viên chỉ đành ngồi xuống.
Trình Vương cười tủm tỉm nhìn Tống Đoàn Viên, ngay khi Tống Đoàn Viên đang muốn cầm đũa, Trình Vương cố ý đụng phải bát canh nóng trước mặt.
Nước canh nóng sánh ra ngoài, vừa lúc hướng tới cánh tay Tống Đoàn Viên.
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại, một tay kéo Tống Đoàn Viên về phương hướng hắn để tránh thoát.
Tống Đoàn Viên đột nhiên không kịp phòng ngừa liền ngã vào trong lòng ngực Kỷ Trường An.
Ánh mắt Trình Vương lập loè một chút, cười nói: “May mắn có Thập Nhất ngươi, bằng không bổn vương đã khiến Tống đại phu bị bỏng!”
Tống Đoàn Viên bị Kỷ Trường An ôm, có chút xấu hổ, chạy nhanh đứng dậy.
Thiên Linh Lung cũng liền đứng dậy, gọi bà tử tới quét dọn.