Thiên Linh Lung ngoái đầu nhìn phòng nơi Kỷ Trường An và Trình Vương ngồi, nàng cắn cắn môi, muốn lại lần nữa nói rõ với Kỷ Trường An.
Nàng thật sự không nghĩ bỏ lỡ cơ hội này, đây là hạnh phúc cả đời của nàng.
Ngay khi Thiên Linh Lung tính toán tiến đến, liền thấy Trình Vương đi ra.
Thiên Linh Lung chạy nhanh tiến lên hỏi: “Hoàng huynh, huynh đây là……”
“Thập Nhất bên kia có chút việc, vội vội vàng vàng đi rồi, bổn vương liền chính mình ra tới!” Trình Vương buông tay nói, hắn liếc mắt nhìn Thiên Linh Lung một cái, thấp giọng nói, “Tâm tư của muội hoàng huynh đã hiểu, nhưng thái độ của Thập Nhất thực kiên quyết, sợ là hoàng huynh cũng không thể ra sức!”
“Hắn là sợ ủy khuất muội!” Thiên Linh Lung ngước mắt, đôi mắt lấp lánh, “Muội nói rõ với hắn là được.”
Trình Vương lắc đầu, hiện giờ hắn hoài nghi, sợ không phải nguyên nhân này.
Trình Vương và Kỷ Trường An quen biết rất nhiều năm, chưa từng có nghe nói bên canh Kỷ Trường An có nữ nhân, ngoại trừ một mình Mộ Vân Điệp, nhưng đối với Mộ Vân Điệp, Kỷ Trường An cũng luôn luôn lãnh đạm, nhưng đối với Tống Đoàn Viên, lại tựa hồ có chút không giống.
Trình Vương lại nghĩ nghĩ thân phận của Tống Đoàn Viên, tổng cảm thấy có chút khó có thể tin.
“Chúng ta vẫn nên đi về trước đi, có một số việc bổn vương cần suy ngẫm lại!” Trình Vương nói.
Thiên Linh Lung khó hiểu, “Hoàng huynh cần nghĩ gì?”
Trình Vương không có trả lời, chỉ khoanh tay ở sau người, nhẹ nhàng bước đi.
Thiên Linh Lung chỉ đành đuổi theo.
Kỷ Trường An thật là có việc gấp.
Kỷ Trường An và Thẩm Lận đi đến trong một toà nhà bình thường ở đông thành, Điền Thất và Điền tẩu đều ở đó.
Điền Thất thấy Kỷ Trường An tới, chạy nhanh tiến lên nói: “Ngày ấy ta thấy một huynh đệ của ta chạy ra tới, bọn họ nói bọn họ đã từng nhìn thấy người bán dược kia xuất hiện ở chung quanh thôn chúng ta!”
“Ngươi nói Mông Sáu?” Kỷ Trường An hỏi.
Điền Thất gật đầu: “Hẳn là tên này!”
Lần trước Thẩm Lận mang theo Vương Vạn Lâm tiến đến toà miếu hoang lấy hàng hóa, thành công bắt được Mông Sáu, xem ra chỉ cần cạy được miệng của Mông Sáu, là có thể tìm được thôn dân mất tích.
Tưởng tượng đến sự tình khả năng xảy ra sau lưng, Kỷ Trường An liền cảm thấy cả người rét run.
Nếu thật sự như hắn phỏng đoán, Lương Vương dùng người thử độc, ý đồ dùng ôn dịch để tăng lớn thế lực của hắn, đạt tới mục đích bước lên ngôi vị Thái Tử, vậy Lương Vương thật sự hết thuốc chữa!
Kỷ Trường An vốn không nghĩ nhúng tay vào chính sự, nhưng thôn dân Lam U đều là bá tánh Thanh quốc còn sót lại, hắn không thể ngồi yên không nhìn đến.
“Đi tìm Mông Sáu!” Kỷ Trường An trầm giọng nói.
Thẩm Lận chạy nhanh gật đầu.
Địa lao âm u, Mông Sáu mở to đôi mắt, thân mình nhỏ gầy súc thành một đoàn.
“Phi!” Mông Sáu không cam lòng phun ra một ngụm đàm, nhìn địa lao u ám kia, từ trên người sờ soạng ra một sợi dây thép, cạy khóa cụ trên cánh tay xuống.
“Không cần phí tâm tư!” Âm thanh Thẩm Lận lạnh lùng vang lên, “Đây là khóa cụ do thần trộm A Tam tự mình làm ra, bằng vào ngươi sẽ không mở ra được!”
Mông Sáu ngước mắt, nhìn cửa lớn mở ra, hai người từ bên ngoài tiến vào, lớn tiếng mắng: “Đừng giấu đầu lòi đuôi, có bản lĩnh liền đơn độc đấu cùng lão tử!”
“Đơn độc đấu? Chỉ bằng một tên côn đồ như ngươi?” Thẩm Lận chậm rãi đi lên trước, một chân liền đá vào trên người Mông Sáu, Mông Sáu phát ra tiếng kêu ngao ngao.
Kỷ Trường An tiến lên, lưu quang lạnh băng trong mắt làm hắn thoạt nhìn phảng phất như thay đổi thành một người khác, hắn lạnh lùng mở miệng dò hỏi: “Nói ra nơi cất giấu người thôn Lam U!”