Mông Sáu còn định phản kháng, liền thấy trước mặt chợt lóe hàn quang, ánh mắt Mông Sáu co rụt lại, “Ngươi…… Ngươi là người Ám Dạ Môn…… Ta nói, ta nói!”
Kỷ Trường An và Thẩm Lận từ địa lao ra tới.
Thẩm Lận thấp giọng hỏi Kỷ Trường An: “Người này đã thấy được mặt công tử, cũng biết thân phận của công tử, sợ là không giữ lại được!”
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại: “Tìm được người thôn Lam U lại nói!”
Thẩm Lận gật gật đầu, hỏi lại: “Vương Vạn Lâm thì phải làm sao?”
“Đuổi hắn đi!” Kỷ Trường An nói.
“Hắn biết cũng không ít, vạn nhất trở thành mối họa……” Thẩm Lận có chút lo lắng.
“Rốt cuộc cũng là thân thích của Đoàn Viên, không thể lấy mạng hắn!” Kỷ Trường An trầm giọng nói.
Thẩm Lận bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng, công tử, thuộc hạ nhất định sẽ làm đến xinh xinh đẹp đẹp, khiến hắn cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không biết, còn có thể giữ được tánh mạng!”
“Ngươi biết còn hỏi nhiều như vậy!” Kỷ Trường An lạnh mắt liếc nhìn Thẩm Lận một cái, lập tức rời đi.
Thẩm Lận thở dài, công tử bọn họ hiện giờ trong lòng chỉ có Tống Đoàn Viên kia, nhưng làm nhiều như vậy, người ta lại không biết, cũng không cảm kích, không mệt sao?
Trình Vương phủ, ám vệ áo đen tiến vào phòng, trình báo mật tin trong tay.
Trình Vương nhìn xong, ngây người một chút, sau đó liền không nhịn được nhếch môi.
Sự tình giống như so với hắn tưởng tượng còn thú vị hơn.
Trình Vương đi tìm Thục phi.
Thục phi vừa mới rời giường, nghe nói Trình Vương tiến đến, liền biết có chuyện quan trọng, lập tức sai bà tử đưa Trình Vương tiến vào.
“Các ngươi đi xuống trước đi!” Trình Vương phân phó hạ nhân.
Hạ nhân chạy nhanh lui đi ra ngoài.
“Có chuyện quan trọng sao?” Thục phi hỏi.
“Mẫu phi, ngài xem cái này đi!” Trình Vương giao mật tin cho Thục phi.
Thục phi cẩn thận nhìn, hơi hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía Trình Vương, “Con vì sao phái người điều tra Kỷ Thập Nhất? Con làm như vậy nếu bị Kỷ Thập Nhất biết, hắn tức giận thì làm sao? Con hẳn là biết Hoàng Thượng thập phần tín nhiệm hắn, con muốn ngồi lên vị trí kia, còn phải dựa vào hắn!”
Trình Vương nói: “Nhi thần chính là muốn chặt chẽ bắt lấy hắn, mới đi tra xét một chút, mẫu phi ngài nhìn xem, Thập Nhất từ bảy năm trước, gần như mỗi một năm đều phải đi đến trấn Thanh Sơn kia, ngài không phát giác ra chuyện gì kỳ quái sao?”
Thục phi nói: “Trên này không phải đã nói là đi làm buôn bán sao, như vậy tính lên, Thập Nhất cũng là từ bảy năm trước rời cung, nhưng hắn không cần chức quan, chỉ nghĩ làm buôn bán, điểm này đã khiến Hoàng Thượng thập phần vừa lòng, rốt cuộc trên người hắn cũng chảy huyết mạch hoàng tộc, không làm quan, càng có thể khiến Hoàng Thượng yên tâm hơn. Lại không có nghĩ đến chính là, chỉ trong ngắn ngủn bảy năm, Kỷ Thập Nhất thế nhưng trở thành một nhân vật, dù cho con và Lương Vương, cũng phải nhìn mặt hắn vài phần.”
Trình Vương nói: “Người của nhi thần đi tra xét, Thập Nhất mỗi lần đi trấn Thanh Sơn, tổng đều muốn thu mua thổ sản vùng núi, kỳ thật những năm gần đây, Kỷ gia vẫn luôn mở tiệm tạp hóa, đã khiến người ta rất nghi ngờ. Tiệm tạp hóa có thể kiếm được mấy đồng chứ? Kỷ gia ngoại trừ tiệm tạp hóa này, lĩnh vực nào không phải một vốn bốn lời?”
Thục phi nhíu nhíu mày hỏi: “Con rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Nhi thần cũng chỉ là hoài nghi, cảm thấy không quá có khả năng!” Trình Vương cẩn thận suy ngẫm lại, cũng thấy hoang đường buồn cười, nhiều năm như vậy, Kỷ Trường An tiến đến trấn Thanh Sơn chẳng lẽ đều là vì Tống Đoàn Viên? Sao có thể?
Những năm kia, Tống Đoàn Viên vừa có nam nhân vừa có con cái, chỉ là một thôn phụ ở nông thôn.
Thục phi nói: “Con rốt cuộc muốn nói cái gì? Chúng ta là mẫu tử, con cứ việc nói thẳng!”