Kỷ Trường An suốt đêm đi đến phủ Trình Vương.
Trình Vương đã nghỉ ngơi, nghe nói Kỷ Trường An tiến đến, lập tức đứng dậy tiếp kiến.
“Có phát hiện gì sao?” Trước khi Kỷ Trường An rời đi, đã từng chào hỏi qua cùng Trình Vương, Trình Vương cảm thấy Kỷ Trường An nhất định là có phát hiện mới.
“Hiện tại Xu quốc bên kia đã bắt đầu lan tràn thiên hành độc, đúng là có quan hệ với Đàm chưởng quầy!” Kỷ Trường An nói.
“Nói cách khác, trận ôn dịch này là âm mưu của Lương Vương?” Bên trong ánh mắt Trình Vương không nhịn được có chút hưng phấn.
Kỷ Trường An nhìn thấy, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Vương gia, ngài không lo lắng cho bá tánh sao?”
Trình Vương lập tức thu liễm hưng phấn, vội nói: “Cái này là tự nhiên, Lương Vương quả thực là quá mất nhân tính, thế nhưng vì tư lợi nhất thời của chính mình, không màng an nguy của bá tánh, thật sự là đáng giận!”
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: “Nhưng hiện tại chúng ta không có chứng cứ cụ thể.”
Kỷ Trường An muốn khi ôn dịch còn chưa có lan tràn, chạy nhanh tiêu diệt, miễn tai họa cho bá tánh.
“Thập Nhất, ngươi có nghĩ nên thừa dịp này bắt lấy nhược điểm Lương Vương, bổn vương sợ là phải đợi rất nhiều năm!” Trình Vương thấp giọng nói, “Lương Vương tàn nhẫn độc ác như thế, nếu để hắn ngồi lên vị trí kia, sẽ trở thành ác mộng của toàn bộ vương triều Thiên Cơ, cho nên ý của bổn vương là, thừa dịp này, vặn ngã Lương Vương!”
Kỷ Trường An sửng sốt, “Ý của Vương gia là, trước cứ để ôn dịch phát triển? Nhưng Vương gia có nghĩ tới hay không, trong đó sẽ có bao nhiêu bá tánh bị hại, hơn nữa phát triển đến cuối cùng, vạn nhất vô pháp khống chế thì phải làm sao?”
Trình Vương lập tức nói: “Sẽ không, có Hách thần y, Chu trưởng quán, còn có Tống Đoàn Viên, ba vị thần y đều sẽ giúp bổn vương, ôn dịch sao có thể không khống chế được?”
Kỷ Trường An nhíu mày, trong lòng có chút không vui.
“Thập Nhất, bổn vương biết tâm tư của ngươi, nhưng ngươi ngẫm lại xem, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, là Lương Vương tự tìm chết đưa lên tới, nếu chúng ta không lợi dụng, chẳng phải đáng tiếc sao?” Trình Vương tận tình khuyên bảo, “Lúc này, cũng chỉ là chậm mấy ngày, chờ Lương Vương hành động chúng ta lập tức hành động, như thế nào?”
Kỷ Trường An không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Trình Vương nhìn bóng dáng Kỷ Trường An, khẽ nhíu mày.
Thị vệ tiến lên thấp giọng hỏi: “Vương gia, Kỷ công tử đã đáp ứng hay chưa?”
“Trong lòng hắn có lẽ sẽ khổ sở một ít, nhưng hắn sẽ đáp ứng!” Trình Vương thấp giọng nói, “Hắn cũng là người từ những ngày mũi đao liếm máu lại đây, tự nhiên sẽ hiểu nguyên nhân bổn vương làm như vậy!”
Thị vệ gật đầu.
“Được rồi, mau phái người đi ra ngoài thu thập chứng cứ, tốt nhất là thu mua Đàm chưởng quầy kia, nhưng không thể để Ngọc Côn và Lương Vương phát giác ra!” Trình Vương nói.
Thị vệ chạy nhanh đáp lời, lĩnh mệnh rời đi.
Trình Vương tuy rằng nói như thế cùng thị vệ, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không xác định, hắn cần mau chóng tìm được biện pháp bắt lấy Kỷ Trường An.
Trình Vương suy nghĩ một chút, gọi ám vệ tới: “Lương Vương mấy ngày tới không phải muốn đi Quốc Tử Giám sao?”
Ám vệ gật đầu.
“Nghĩ biện pháp làm Lương Vương gặp Tống Phúc Tin, tốt nhất là an bài gặp gỡ một cách tình cờ, làm Lương Vương thưởng thức Tống Phúc Tin!” Trình Vương trầm giọng nói.
Ám vệ chạy nhanh đáp lời.
Hắn muốn nhìn xem, Kỷ Thập Nhất đối với Tống Đoàn Viên, rốt cuộc là tâm tư gì.
Kỷ Trường An tâm sự nặng nề về tới Kỷ gia.
Sắc trời đã sáng.
Đại Sơn đau lòng nói: “Công tử, bằng không ngủ một lát đi?”
Kỷ Trường An xua xua tay: “Không buồn ngủ!”
Đại Sơn do dự một chút: “Công tử lo lắng sự tình thiên hành độc sao?"