Kỷ Trường An lạnh lùng nhếch miệng cười: “Ban đầu ta cho rằng Trình Vương và Lương Vương không giống nhau, hiện giờ xem ra, cũng như thế!”
Đại Sơn do dự một chút nói: “Trình Vương một lòng muốn bắt nhược điểm của Lương Vương, sao sẽ đặt sinh tử của bá tánh vào trong mắt!”
Kỷ Trường An thở dài.
“Công tử, tiểu nhân đi bảo Tống đại nương nấu chút đồ ăn cho công tử, công tử ăn trước một chút nhé?” Đại Sơn muốn cho Kỷ Trường An hòa hoãn cảm xúc một chút.
“Thôi, sớm như vậy không cần gọi nàng, tối hôm qua nàng cũng không ngủ tốt, chính ta đi bộ xung quanh một chút là được!” Kỷ Trường An nói, chắp tay sau lưng lập tức đi hậu viện.
Đại Sơn biết đây là công tử có chuyện quan trọng cần quyết sách, cũng liền không hề đi theo.
Tống Đoàn Viên thời điểm sắp hừng đông thức dậy đi tiểu đêm, còn chú tâm đi đến trung viện liếc mắt nhìn một cái, phát hiện phòng ngủ Kỷ Trường An vẫn luôn tối, cũng không biết là đã trở về ngủ rồi hay là chưa trở về.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên liền đi phòng bếp, được đến đáp án là Kỷ Trường An vẫn chưa trở về.
Nếu Kỷ Trường An chưa trở về, nàng cũng liền không cần chuẩn bị đồ ăn sáng, tính toán đi bộ xung quanh để rèn luyện thân thể một chút, lại không có nghĩ đến ở bờ hồ nước hậu viện gặp được Kỷ Trường An đang ngây ngốc.
Kỷ Trường An một thân y phục màu trắng, thân ảnh thon dài, gương mặt tuấn mỹ như ngọc, chỉ là trên mặt có chút u sầu.
“Kỷ công tử, sao ngươi ở chỗ này?” Tống Đoàn Viên tiến lên hỏi, “Vừa rồi người trong phòng bếp còn nói ngươi chưa trở về!”
Kỷ Trường An nâng mi mắt có chút mỏi mệt lên, lập tức xả ra một nụ cười, “Vừa trở về, cũng không đói bụng, liền không có thông tri phòng bếp.”
Tống Đoàn Viên đi lên trước, đứng ở bên cạnh Kỷ Trường An: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Trường An lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là sáng sớm không khí tươi mát, đi dạo một chút mà thôi!”
“Tối hôm qua ngươi đi phủ Trình Vương, như thế nào?” Tống Đoàn Viên thấy hắn không chịu nói, chỉ đành hỏi trực tiếp.
Kỷ Trường An cười nói: “Thực thuận lợi, ý của Trình Vương là, tận lực khống chế thiên hành độc.”
“Vậy là tốt rồi, xem ra ngươi là sợ không khống chế được thiên hành độc!” Tống Đoàn Viên nói, “Kỳ thật ngươi không cần suy nghĩ nhiều như vậy, hôm nay ta đi xem tình huống dùng dược của Thôi lão đầu sẽ biết, đến lúc đó có thể khống chế được hay không, trong lòng ngươi cũng dự kiến được một chút.”
“Được, ta đi cùng ngươi!” Kỷ Trường An nói.
“Trước khi đi cũng cần phải lấp đầy bụng đã. Hiện tại ta đi làm mì sợi cho ngươi, ngươi ngủ một lát đi, chờ làm xong mì ta sẽ gọi ngươi!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An cười cười: “Được!”
Nhìn thân ảnh nam tử có chút mỏi mệt, Tống Đoàn Viên thở dài một hơi.
Mì vốn dĩ có sẵn, nhưng Tống Đoàn Viên vẫn cán mì, làm trứng gà kho mướp hương, vì muốn Kỷ Trường An được ngủ nhiều trong chốc lát.
Nấu mì xong, Tống Đoàn Viên bưng mì đến cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An ngủ một giấc, cảm giác tinh thần tốt hơn rất nhiều, ăn uống cũng không tồi, ăn một chén mì lớn sau đó mới thu thập một chút, cùng Tống Đoàn Viên lên xe ngựa.
Vừa lên xe ngựa Kỷ Trường An liền mơ màng sắp ngủ, cuối cùng quen cửa quen nẻo mà ngã vào trên vai Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên chỉ đành nhích thân mình lại gần Kỷ Trường An, để hắn ngủ thoải mái hơn một ít.
Kỷ Trường An chậm rãi gợi khóe môi lên, lúc đầu là giả bộ ngủ, cuối cùng là thật sự ngủ, ánh mắt cũng dần dần giãn ra.
Đại Sơn thấy trong xe ngựa không có động tĩnh, cũng liền cố ý chậm tốc độ xe.
Xe ngựa thong thả chạy giữa hai đầu bờ ruộng, Tống Đoàn Viên ngẫu nhiên xuyên thấu qua màn xe đong đưa nhìn ra phía bên ngoài, có thể thấy người ta làm việc trên mặt đất đều là một đôi phu thê, tuy rằng cả người mồ hôi, nhưng ngẫu nhiên ngước mắt liếc nhau, bên trong ánh mắt chứa đựng ngọt ngào.