Tống Đoàn Viên không nhịn được nhếch miệng cười.
Tuy rằng thân thể nàng hiện tại đã là 32 tuổi, nhưng tuổi tâm lý rốt cuộc mới 26, nội tâm vẫn khát vọng tình yêu. Đáng tiếc không biết tình yêu của nàng rốt cuộc đang ở nơi nào.
Ven đường có một con chó hoang đi kiếm ăn, Đại Sơn chậm rì rì đánh xe tiến đến, con chó kia dạo qua một vòng, thế nhưng chạy theo xe ngựa Đại Sơn.
Đại Sơn nhìn, vung roi da trong tay muốn đuổi con chó đi, nhưng con chó vẫn luôn đi theo.
Ngay lúc Đại Sơn phân tâm, bánh xe ngựa lập tức đụng phải một cục đá lớn, xe ngựa lệch sang bên cạnh.
Xe ngựa bị nghiêng, Kỷ Trường An mơ mơ màng màng ngẩng đầu, mà Tống Đoàn Viên đang định bảo vệ Kỷ Trường An, vừa lúc nhấc mặt, liền cảm thấy trên môi dính một thứ mềm ấm.
Tống Đoàn Viên lập tức sửng sốt, không nhịn được mở to hai mắt nhìn, đây là……
Môi Kỷ Trường An dính sát vào Tống Đoàn Viên, hắn nhất thời cũng có chút hoảng loạn, thậm chí không biết đối mặt như thế nào, càng có chút lưu luyến, cho nên cũng không có lập tức dịch đi.
Tống Đoàn Viên vươn tay ra, vừa lúc ôm lấy bả vai nam nhân, nâng mặt, mặc cho ai thấy đều cảm giác như là nàng chủ động, vì thế Tống Đoàn Viên cũng lập tức bế tắc, không biết đối mặt như thế nào, giải thích như thế nào.
“Công tử, công tử không có việc gì chứ?” Âm thanh của Đại Sơn ở bên ngoài vang lên, “Gặp phải một con chó hoang, không biết vì sao vẫn luôn đi theo xe ngựa chúng ta!”
Kỷ Trường An vừa muốn mở mắt, cũng đúng lúc này, Tống Đoàn Viên lập tức dịch môi đi, kéo đầu Kỷ Trường An đến trên vai chính mình, giống như là dỗ trẻ con, lại chụp bờ vai của hắn hai cái, trong miệng nói: “Không có việc gì không có việc gì, tiếp tục ngủ đi!”
Kỷ Trường An đầy mặt hắc tuyến, Tống Đoàn Viên là tính toán hôn xong không nhận người?
Kỷ Trường An chậm rãi mở mắt ra, nâng đầu lên, nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên.
Sắc mặt Tống Đoàn Viên đỏ ửng, đang không biết nên nói cái gì, xe ngựa lập tức liền dừng.
Kỷ Trường An đang muốn nói chuyện, Tống Đoàn Viên soạt một cái lập tức chạy ra khỏi xe ngựa.
Kỷ Trường An bất đắc dĩ nhíu mày, chắp tay sau lưng chậm rì rì xuống xe.
Tống Đoàn Viên chạy nhanh như trốn.
Đại Sơn không nhịn được hô: “Tống đại Nương, ta không biết vị trí cụ thể, không biết đã tới chưa, ta vốn muốn hỏi ngài……”
Đại Sơn còn chưa có nói xong, Tống Đoàn Viên đã sớm chạy vào căn nhà tranh phía trước, không thấy bóng người.
Đại Sơn ngoái đầu nhìn Kỷ Trường An đang chậm rì rì dạo bước tiến đến, hỏi: “Công tử, Tống đại nương làm sao vậy?”
“Có thể là sợ chó hoang!” Kỷ Trường An cười cười, nói xong lại cảm thấy không thỏa đáng, hắn đây là chính mình mắng chính mình là chó hoang sao?
Nhưng ngẫm lại tư vị vừa rồi, làm chó hoang cũng nguyện ý!
Trong nhà tranh Thôi gia, Thôi Đại có chút lo lắng nhìn Tống Đoàn Viên, “Hôm qua cha ta ngủ một giấc đến nửa đêm, đều khá tốt, nhưng sáng sớm liền bắt đầu khó chịu, ta nghĩ Tống đại phu sắp tới, liền bảo cha ta thành thành thật thật chờ.”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, lại lần nữa kiểm tra cho Thôi lão đầu một chút.
Tập trung vào khám và chữa cho người bệnh, Tống Đoàn Viên cũng liền tạm thời quên mất sự tình phía trước.
Kỷ Trường An chậm rãi đi vào nhà, nhìn tình hình trong phòng, không nhịn được khẽ nhíu mày.
Tống Đoàn Viên nghe được tiếng bước chân Kỷ Trường An, lập tức xoay người, đẩy hắn đi ra ngoài, sau đó lấy ra một bộ y phục cách ly, mặc vào cho hắn.
Kỷ Trường An ngoan ngoãn mặc vào, có lẽ bởi vì hắn quá cao, Tống Đoàn Viên phải nhón mũi chân, hắn cố ý ẩn nhẫn không cười, cuối cùng cong người xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sợ hắn bị lây bệnh, mới sốt ruột mặc đồ phòng hộ cho hắn, lại không có nghĩ đến hắn thế nhưng cố ý cong người xuống, một khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt nàng, cặp mắt kia đen đen, gắt gao nhìn chằm chằm, làm Tống Đoàn Viên thập phần hoảng hốt.