Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: “Ngươi xoay người sang chỗ khác đi!”
Kỷ Trường An đột nhiên vươn tay tới, điểm điểm miệng Tống Đoàn Viên.
Miệng Tống Đoàn Viên đeo khẩu trang, ngón tay kia điểm ở trên khẩu trang.
Trong lòng Tống Đoàn Viên cả kinh, nam nhân này không phải muốn nói sự tình vừa phát sinh ở trên xe chứ?
Kỷ Trường An cố ý chớp chớp mắt, ngón tay mảnh khảnh cố ý lại điểm một chút, thấp giọng nói: “Ta cũng muốn đeo cái này, đeo như thế nào?”
Oanh một tiếng, Tống Đoàn Viên cảm thấy mạch máu trên mặt chính mình đều phải lồi lên, may mắn có đeo khẩu trang, bằng không……
Tống Đoàn Viên vội vàng đẩy mặt hắn ra, thấp giọng nói: “Cái khẩu trang này dễ đeo, chính ngươi tự đeo đi!”
Tống Đoàn Viên buộc dây cột y phục cách ly cho Kỷ Trường An, sau đó móc ra một cái khẩu trang đưa cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An cố ý làm bộ hồ đồ nhìn nửa ngày.
Thôi lão đầu đã sắp không được, Tống Đoàn Viên thật sự không có thời gian dây dưa cùng Kỷ Trường An, chỉ đành ý bảo hắn cúi đầu, nàng tiến lên, đeo khẩu trang cho hắn.
Trong lúc Tống Đoàn Viên đeo khẩu trang cho Kỷ Trường An, Kỷ Trường An vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, cuối cùng khi sắp kết thúc, hắn đột nhiên tiến lên, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Vừa rồi lúc xe ngựa lung lay, ta tỉnh!”
Tay Tống Đoàn Viên run lên, khẩu trang đã đeo xong lại rớt xuống.
Tống Đoàn Viên không có tâm tình đeo khẩu trang cho Kỷ Trường An nữa, xoay người liền đi, cuối cùng vẫn dặn dò một câu, “Ngươi đeo xong hẵng tiến vào, không đeo đừng vào!”
Kỷ Trường An nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên, ngoan ngoãn trả lời: “Được!”
Tống Đoàn Viên tiến vào nhà tranh, kiểm tra cho Thôi lão đầu.
Bệnh trạng thiên hành độc hôm qua đã giảm bớt không ít, nhưng làn da lại xuất hiện thối rữa, có hơi chút giống bệnh hủi.
Ánh mắt Tống Đoàn Viên tối sầm lại, lập tức hỏi: “Thôi Đại thúc, gần đây ngươi đã đi qua nơi nào?”
Thôi lão đầu đứt quãng mơ hồ, muốn nói chuyện, lại nói không ra.
Thôi Đại vội nói: “Cha ta mấy ngày trước chở một chuyến đồ ăn đến thành Muối, sau khi trở về luôn như vậy, hơn nữa đã nhiều ngày, ta cũng có chút khó chịu……”
Thôi Đại nói, không nhịn được kéo kéo cổ áo chính mình.
Tống Đoàn Viên ngước mắt, nhìn cổ áo Thôi Đại, nàng nhanh chóng tiến lên, kéo cổ áo ra.
Thôi Đại sửng sốt một chút, hắn rốt cuộc là một nam nhân, Tống Đoàn Viên là một nữ nhân……
Kỷ Trường An vừa mới đeo khẩu trang xong tiến vào, liền nhìn thấy Tống Đoàn Viên ghé vào trước ngực Thôi Đại nhìn.
Kỷ Trường An vội vàng tiến lên, kéo lấy cánh tay Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, ngước mắt, khó hiểu nhìn Kỷ Trường An.
“Tống Đoàn Viên, ngươi muốn nhìn……” Kỷ Trường An thiếu chút nữa buột miệng thốt ra lời trong lòng, cuối cùng sinh sôi sửa lại phương hướng, “Ngươi muốn nhìn bệnh cũng không thể gần như vậy, vạn nhất hắn cũng bị cảm nhiễm thì làm sao?"
Tống Đoàn Viên nói: “Không có việc gì, ta đeo bao tay, phòng hộ thực nghiêm mật!”
Kỷ Trường An chỉ đành thu hồi tay tới.
Tống Đoàn Viên chỉ chỉ trước ngực Thôi Đại nói: “Sự tình lần này sợ là rất khó giải quyết, không phải đơn giản là thiên hành độc!”
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại: “Còn có bệnh hủi sao?”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Thôi Đại vừa nghe là bệnh hủi, cả người đều luống cuống, lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất.