Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 545 - Chương 545. Tống Phúc Tin Cùng Lương Vương Duyên Phận (1/2)

Chương 545. Tống Phúc Tin cùng Lương Vương duyên phận (1/2) Chương 545. Tống Phúc Tin cùng Lương Vương duyên phận (1/2)

Kỷ Trường An vừa nghe nơi này còn có bệnh hủi, ánh mắt hắn tối sầm lại.

Là Ngọc Côn cho người cố ý nghiên cứu chế tạo virus kiểu mới, hay là bởi vì dùng người bệnh hủi làm thực nghiệm, không cẩn thận sinh ra virus mới?

“Nói như vậy, chỉ dùng nhân trung hoàng sẽ không khống chế được?” Kỷ Trường An hỏi.

Tống Đoàn Viên gật đầu: “Không khống chế được!”

Kỷ Trường An không nhịn được có chút lo lắng lên, nếu virus này mà lan tràn thì…… Tống Đoàn Viên một lần nữa kiểm tra Thôi lão đầu, kết hợp bệnh hủi cùng thiên hành độc, viết một đơn thuốc mới, trước thử một chút, nhưng Tống Đoàn Viên cũng không có nắm chắc.

“Ta phải đi gặp sư phụ và Chu trưởng quán, thương lượng một chút!” Tống Đoàn Viên nói.

Tống Đoàn Viên có rất nhiều kiến thức y thuật hiện đại, mà Hách lão nhân và Chu Cảnh Thiên lại am hiểu trung y, ba người kết hợp, có lẽ có thể nghĩ được biện pháp tốt.

“Được!” Kỷ Trường An đáp ứng, “Ta bảo đảm ngươi rất nhanh có thể nhìn thấy Hách lão nhân!”

Tống Đoàn Viên gật gật đầu.

Thôi lão đầu sau khi uống thuốc, bệnh tình ổn định hơn không ít, Tống Đoàn Viên mới cùng Kỷ Trường An rời đi.

Trên đường trở về, Kỷ Trường An nhíu chặt mày, lo lắng sốt ruột.

“Ngươi có tâm sự gì?” Tống Đoàn Viên ngước mắt hỏi, “Nói ra, có lẽ ta có thể giúp ngươi!”

Kỷ Trường An lắc đầu: “Chuyện này cần chính ta quyết định!”

Tống Đoàn Viên có chút thất vọng, đúng vậy, có lẽ ở trong lòng Kỷ Trường An, nàng chỉ là một phụ nhân ở nông thôn, là bà tử nấu cơm cho hắn, đâu có tư cách phân ưu cho hắn?

Tống Đoàn Viên cụp mắt xuống, không hề hỏi nữa.

Trên đường trở về, hai người trong xe ngựa ai cũng không nói gì.

Sau khi tới Kỷ gia, Kỷ Trường An gọi Thẩm Lận tới.

“Làm Hách lão nhân hiện thân?” Thẩm Lận sửng sốt một chút, “Công tử trước đó không phải đã trù tính cùng Trình Vương điện hạ, để Hách thần y giả chết, khiến Ngọc Côn và Lương Vương bớt cảnh giác sao, hành động của Lương Vương và Ngọc Côn bên kia còn chưa có rõ ràng, sao đột nhiên liền cho Hách lão nhân hiện thân?”

Kỷ Trường An trầm mặc.

Thẩm Lận do dự một chút hỏi: “Công tử làm như vậy, Trình Vương điện hạ có biết không?”

Kỷ Trường An ngước mắt: “Ta ban đầu cho rằng Trình Vương và Lương Vương không giống nhau, hiện tại đã nhìn ra, vì vị trí kia, rất nhiều người đều giống nhau.”

Thẩm Lận do dự một chút hỏi: “Trình Vương điện hạ đã làm sự tình gì khiến công tử không thoải mái sao?”

Kỷ Trường An lắc đầu, cuối cùng nói: “Truyền tin cho Hách Ly Cung, bảo hắn nói cho Hách thần y, ôn dịch lần này không đơn giản, để chính hắn làm quyết định!”

Thẩm Lận cũng liền hiểu, gật gật đầu.

Trong lúc Kỷ Trường An và Tống Đoàn Viên nhọc lòng vì sự tình ôn dịch, Tống Phúc Tin rong chơi ở Quốc Tử Giám.

Quốc Tử Giám là học phủ đứng đầu, nơi này thu nhận sách của các đời, sau khi lên lớp, Tống Phúc Tin liền cùng Lục Kiều Ân, Thu Kim Hồng đến Tàng Thư Các ở Quốc Tử Giám đọc sách.

Hôm nay, Lục Kiều Ân đau bụng không thoải mái không có tới học, Thu Kim Hồng trở về Thu gia, cũng chỉ dư lại một mình Tống Phúc Tin tiến đến Tàng Thư Các.

Tống Phúc Tin đọc đến quá mê mẩn, cửa Tàng Thư Các đã khoá, cuối cùng chỉ đành ra bên cạnh cửa sổ Tàng Thư Các, cạy ra được một kẽ nhỏ.

Tống Phúc Tin trước ném cặp sách của chính mình đi ra ngoài, sau đó bò lên trên cửa sổ, liền nhìn thấy ở cạnh cửa sổ có một nam tử mặc cẩm y màu bạc đang đứng, đúng là Lương Vương, cười như không cười nhìn chằm chằm Tống Phúc Tin.

Phía sau Lương Vương là hai gã thị vệ, tất cả đều hung thần ác sát.

Tống Phúc Tin nép thân mình ở trên cửa sổ nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn không biết là nên tiến hay lui xuống, mặt đỏ lên, hô một tiếng: “Lương Vương”, dư lại đều là xấu hổ.

“Ngươi nhận thức bổn Vương?” Lương Vương liếc mắt đánh giá nam tử đang kẹt ở trên cửa sổ một cái, thiếu niên 15-16 tuổi, đôi mắt hạnh nhân đen nhánh toả sáng, tản ra màu hồng đào, đôi môi đỏ phấn nộn, thân hình thon dài, có lực hấp dẫn của thiếu niên non nớt, đặc biệt là hiện tại, nửa thân mình kẹt ở trên cửa sổ, vừa ngốc nghếch vừa buồn cười.

Bình Luận (0)
Comment