“Học sinh tên là Tống Phúc Tin, lần trước đã từng theo Lương Vương tiến đến tu soạn sách vở!” Tống Phúc Tin nói, đôi tay vô lực cố gắng chống đỡ thân mình một chút, ngại ngùng nói, “Lương Vương điện hạ, có thể để hai vị quan đại ca sau lưng điện hạ giúp học sinh một chút hay không, học sinh bị kẹt!”
Lương Vương nhếch miệng cười cười, thế nhưng thật sự vươn tay tới chỗ Tống Phúc Tin.
“Vương gia, để chúng thần!” Thị vệ tiến lên dò hỏi.
Lương Vương lắc đầu, kiên trì chính mình thò tay tới đỡ Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin bất đắc dĩ, chỉ đành vươn tay tới, cầm tay Lương Vương.
Bộ dáng Tống Phúc Tin giống Tống tú tài, hào hoa phong nhã, là người có bộ dáng tốt nhất trong đám người trẻ tuổi, hắn cầm tay Lương Vương, ngại ngùng cười cười, hai chân dùng sức, thân mình rốt cuộc ra được hơn phân nửa.
Lương Vương nắm tay Tống Phúc Tin, kéo Tống Phúc Tin kẹt trên cửa sổ ra ngoài.
Tống Phúc Tin rơi xuống đất, vừa lúc dừng ở trong lòng ngực Lương Vương.
Tống Phúc Tin vội vàng lui hai bước về phía sau, hành lễ với Lương Vương, “Bái kiến Lương Vương, vừa rồi học sinh thật sự là thất lễ!"
Lương Vương nhìn sắc trời: “Đã trễ thế này, ngươi vẫn còn đọc sách?”
Tống Phúc Tin vội nói: “Học sinh nhất thời đọc đến mê mẩn, quên mất thời gian."
“Đọc đến quyển sách nào rồi?” Lương Vương hỏi lại.
Tống Phúc Tin lập tức đáp.
“Thật trùng hợp, quyển sách này bổn vương cũng đã đọc qua, nghe nói học giả các đời còn chú thích với quyển sách này, nhưng bổn vương lại có giải thích khác.” Lương Vương cười tủm tỉm mà nói.
Tống Phúc Tin vòng thấp người: “Nguyện nghe kỹ càng!”
Lương Vương nhìn nhìn nói: “Phía trước có một đình trúc, chúng ta một bên uống rượu một bên nói chuyện, như thế nào?”
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút.
“Đi thôi!” Lương Vương cười sang sảng, vươn tay tới lôi kéo Tống Phúc Tin tiến lên.
Trong đình hóng gió, còn có hai ba vị học sinh khác, Tống Phúc Tin sau đó mới miễn trừ thấp thỏm, ngồi cùng học sinh khác, nghe Lương Vương giảng giải thích.
Tống Phúc Tin nghe như si như say, không ngừng gật đầu.
Cách đó không xa, ám vệ chợt lóe qua.
Ám vệ tiến vào trong phủ Trình Vương.
“Nói như vậy, đây cũng là duyên phận của hai người, không cần chúng ta cố tình đi làm cái gì!” Trình Vương nhàn nhạt nói.
“Có cần thêm lửa hay không?” Ám vệ thấp giọng hỏi.
“Trước nhìn xem đi!” Trình Vương nhàn nhạt nói, “Kỷ Thập Nhất không dễ lừa gạt, nếu bị hắn biết, sợ là sẽ trở mặt, đến lúc đó vì một phỏng đoán còn chưa có chứng thực đắc tội hắn, mất nhiều hơn được.”
Ám vệ gật gật đầu.
Ám vệ vừa mới lui ra, liền có quản gia tiến đến, nói là Hách thần y đã cùng Hách Ly Cung về tới Thiên Thành.
Trình Vương sửng sốt: “Hách thần y đã trở lại?”
Quản gia gật đầu: “Nói là vào Kỷ phủ.”
Trình Vương nhíu mày, chẳng lẽ Kỷ Thập Nhất đã làm ra lựa chọn?
“Sự tình ôn dịch như thế nào?” Trình Vương hỏi.
“Trình báo của các thành phủ, trấn phủ còn chưa tới Thiên Thành.” Quản gia nói.
Trình Vương nhíu mày, còn kém một chút lửa, nếu Ngọc Côn biết Hách thần y không chết, làm bố trí trước……
“Đi, hiện tại liền tiến cung!” Trình Vương trầm giọng nói.
Quản gia sửng sốt: “Vương gia, cửa cung đã sắp đóng!”
“Cần phải thọc chuyện này đi ra ngoài trước khi Ngọc Côn chuẩn bị sẵn sàng!” Trình Vương trầm giọng nói.