Trình Vương vội vã vào cung.
Sau khi Trình Vương tiến cung không lâu ra tới, trên mặt mang theo tươi cười nhẹ nhàng.
Lúc này, dù Ngọc Côn có điều kiêng kị, chuyện này cũng không làm gì được!
Giờ phút này trong Kỷ phủ, Hách lão nhân ăn hai cái bánh trôi ngũ cốc hấp nhân đậu, lại uống một ngụm canh cá viên, thuận đường rót hai ly rượu vào miệng, thoải mái dễ chịu mà dựa vào trên ghế, liếc nhìn Hách Ly Cung đang âu sầu một cái: “Ngươi nhìn tay nghề sư muội ngươi xem, ăn thật ngon, ngươi nhìn cơm ngươi nấu một cái xem, làm cho lão nhân ta đều đói đến gầy đi! Nếu còn trốn nữa, sợ là lão nhân ta thật sự sẽ thành người chết!” Tống Đoàn Viên vội nói: “Sư phụ, đừng nói lời không may mắn!”
Hách lão nhân cười cười: “Không có việc gì, làm nghề y nhiều năm như vậy, đã sớm không để ý sinh tử, chỉ là người muốn tìm còn chưa có tìm được, trong lòng tổng cảm thấy có chút tiếc nuối.”
“Sư phụ muốn tìm ai?” Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, hỏi, “Trước kia chưa từng có nghe sư phụ nói đến!”
“Cha, cha có phải uống nhiều quá hay không?” Hách Ly Cung vội vàng tiến lên ngăn lại.
Hách lão nhân vẫy vẫy tay: “Mới uống mấy ngụm, sao uống quá nhiều được? Nơi này lại không có người ngoài, còn không chuẩn lão nhân phát tiết vài câu sao?”
Hách Ly Cung hướng tới Tống Đoàn Viên xin lỗi cười cười, tiến lên nói: “Cha, con biết mấy ngày nay cha nghẹn đến mức khó chịu, không phải cũng là bởi vì thân mình của cha sao, hiện giờ thân mình cha chuyển biến tốt, chúng ta vẫn còn hy vọng!”
Tống Đoàn Viên hỏi: “Sư phụ, sư phụ đang muốn tìm ai, có lẽ đồ đệ có thể hỗ trợ! Hiện giờ đồ đệ ở trong Thiên Thành mở một y quán, tới tới lui lui cũng không ít người, còn có Kỷ Trường An bên kia, hắn có lẽ cũng có thể hỗ trợ!”
Hách lão nhân vẫy vẫy tay nói: “Thôi thôi, không nói, ta chính là uống quá nhiều!”
Hách lão nhân đứng dậy, cầm theo bình rượu chậm rì rì đi ra ngoài.
Hách Ly Cung tiến lên, xin lỗi mà nói với Tống Đoàn Viên: “Cha ta uống quá nhiều, ngươi không nên tưởng thiệt!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Hách Ly Cung thở dài một hơi: “Lần này giải độc quá lao lực, tâm tình cha ta không tốt, cho nên liền……”
“Ta biết, ngươi mau chiếu cố cho sư phụ đi, ngày mai chờ sư phụ tỉnh rượu, chúng ta cùng đi Thôi gia thôn.” Tống Đoàn Viên nói.
Hách Ly Cung gật gật đầu, chạy nhanh đuổi theo Hách lão nhân.
Hách lão nhân cầm bầu rượu đi lại ở trong sân, cuối cùng mệt mỏi, liền ngồi ở đình hóng gió ngâm nga lên.
Hách lão nhân ngâm nga một khúc dân ca của người Thanh quốc, cho tới bây giờ đã hiếm người biết.
Tống Đoàn Viên thu dọn chén đũa ra tới, đột nhiên nghe khúc ca kia, ẩn ẩn cảm thấy thập phần quen thuộc, phảng phất khi còn nhỏ thường xuyên nghe thấy……
Đầu Tống Đoàn Viên lập tức đau lên, nàng chạy nhanh buông chén đũa xuống, ôm đầu.
Âm thanh Hách lão nhân ngâm nga khúc ca không ngừng truyền tới.
Tống Đoàn Viên nghiêng ngả lảo đảo đi về phía ngoài, tựa hồ khúc ca kia có một loại ma lực đặc thù, làm nàng nhớ ra một ít.
“Đoàn Viên!” Đột nhiên, âm thanh một nam nhân trong trẻo vang lên ở bên tai Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên che lại đầu, va vào trong lòng ngực một người nam nhân.
Nam nhân vươn tay tới đỡ lấy bả vai Tống Đoàn Viên, thấp giọng nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Tống Đoàn Viên ngước mắt, âm thanh Hách lão nhân ngâm nga khúc ca dao không biết đã ngừng từ khi nào, Tống Đoàn Viên đứng ngơ ngác ở nơi đó, trong đầu lung tung rối loạn.
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Kỷ Trường An, đôi mắt Kỷ Trường An quen thuộc như vậy, phảng phất đã nhận thức từ rất lâu.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Kỷ Trường An thấp giọng hỏi.
“Không có, chỉ là vừa rồi đột nhiên nghe được một ca khúc tựa hồ rất quen thuộc……” Tống Đoàn Viên chậm rãi hoàn hồn, nàng dựa vào ký ức, nhẹ nhàng ngâm nga hai câu, ngước mắt nhìn về phía Kỷ Trường An, “Ngươi đã nghe qua ca khúc này chưa?”